Nguyễn Băng Như(xưng là ta nhé) Sau khi sáng tác xong bài viết của mình ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ chỉ đúng 1h rồi , ta bèn tính đi ngủ ai ngờ bụng reo lên ta đành an ủi bụng mình , sau đó xuống lầu kiếm đồ ăn vì có tính lười nên đồ ăn vặt luôn được mua dự trữ . Ta bỗng nghe tiếng chuông báo reo lên , ta vội chạy lên lầu để xem m.n phản hồi bài viết thế nào , bỗng nhiên ta trượt chân trực tiếp tiếp xúc thân mặt với đất mẹ . Sau đó , ngất xỉu luôn . Lần thứ 2 tỉnh lại vì chưa tiếp thu được ánh sáng nên ta phải nheo lại nhiều lần đến khi mắt thích ứng được thì ta kinh ngạc há mồm và trực tiếp ngốc lăng cuối cùng là nở nụ cười rất ư là đểu ~3~ Mình xuyên không rồi nga ~ hắc..hắc !!!
Chương 6: Không gian linh phủ
Du Ngoạn Mạt ThếTác giả: GióTheoMâyTruyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngNguyễn Băng Như(xưng là ta nhé) Sau khi sáng tác xong bài viết của mình ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ chỉ đúng 1h rồi , ta bèn tính đi ngủ ai ngờ bụng reo lên ta đành an ủi bụng mình , sau đó xuống lầu kiếm đồ ăn vì có tính lười nên đồ ăn vặt luôn được mua dự trữ . Ta bỗng nghe tiếng chuông báo reo lên , ta vội chạy lên lầu để xem m.n phản hồi bài viết thế nào , bỗng nhiên ta trượt chân trực tiếp tiếp xúc thân mặt với đất mẹ . Sau đó , ngất xỉu luôn . Lần thứ 2 tỉnh lại vì chưa tiếp thu được ánh sáng nên ta phải nheo lại nhiều lần đến khi mắt thích ứng được thì ta kinh ngạc há mồm và trực tiếp ngốc lăng cuối cùng là nở nụ cười rất ư là đểu ~3~ Mình xuyên không rồi nga ~ hắc..hắc !!! Sau 4 ngày trong không gian ta mới tỉnh lại khi nhìn lại thân thể mình chất thải đen kịt , hôi thối làm ta nhíu chặt mày không nói 2 lời trực tiếp rời không gian bước vào nhà tắm , chà bỏ tạp chất ta mới bước ra ngoài chỉ mặt đồ lót và 1 cái áo sơ mi rộng lộ ra đôi chân thon dài , trên tay ta cầm 1 chiếc khăn lau tóc nhìn lên bàn tuy qua 4 tiếng bên ngoài nhưng cháo vẫn được đậy nóng hổi có thể thấy Mị Diễm rất biết tính cách Cô .Sau khi ăn xong , ta đi vào không gian thì tiếng Dạ Tuyết vang lên : “ chủ nhân bỏ Tuyết nhi 1 mình thật sự thương tâm nga~ “ trong lời nói còn lên án ta bỏ nó .. Ta nhíu mi , nói : “ hừ ngươi đừng dùng mị thuật có được không ? Nghe thật rất buồn nôn “ Ta chỉ đoán nhưng không ngờ lại trúng ngay chốc .. “ Oa chủ nhân thật sự rất giỏi nga~ nhưng dù người ta không dùng nó cũng ăn sâu rồi đành chịu thôi “ Nó nói như nó thật bất đắc dĩ vậy.. Ta đen mặt nói : “ bớt xàm đi , tại sao không gian nhỏ vậy ?? “ giọng nói mang theo nghi hoặc cũng khó hiểu vì ta đã kiểm tra rồi không có mật đạo nào hết .Dạ Tuyết nghe vậy thì trả lời : “ thật ra đây chỉ là không gian chứ không phải linh phủ nếu chủ nhân muốn mở linh phủ chỉ cần đọc chú thuật cửa linh phủ sẽ mở ra chủ nhân có thể tiến vào “Ta nghi hoặc hỏi : “ vậy ngươi có thể tiến vào không ?? “Dạ Tuyết trả lời : “ có thể nhưng phải được chủ nhân cho phép cả khách nhân cũng vậy “Ta nghe vậy thì gật đầu hiển nhiên là hài lòng vì cũng có một chỗ riêng tư của mình .
Sau 4 ngày trong không gian ta mới tỉnh lại khi nhìn lại thân thể mình chất thải đen kịt , hôi thối làm ta nhíu chặt mày không nói 2 lời trực tiếp rời không gian bước vào nhà tắm , chà bỏ tạp chất ta mới bước ra ngoài chỉ mặt đồ lót và 1 cái áo sơ mi rộng lộ ra đôi chân thon dài , trên tay ta cầm 1 chiếc khăn lau tóc nhìn lên bàn tuy qua 4 tiếng bên ngoài nhưng cháo vẫn được đậy nóng hổi có thể thấy Mị Diễm rất biết tính cách Cô .
Sau khi ăn xong , ta đi vào không gian thì tiếng Dạ Tuyết vang lên : “ chủ nhân bỏ Tuyết nhi 1 mình thật sự thương tâm nga~ “ trong lời nói còn lên án ta bỏ nó .
. Ta nhíu mi , nói : “ hừ ngươi đừng dùng mị thuật có được không ? Nghe thật rất buồn nôn “ Ta chỉ đoán nhưng không ngờ lại trúng ngay chốc .
. “ Oa chủ nhân thật sự rất giỏi nga~ nhưng dù người ta không dùng nó cũng ăn sâu rồi đành chịu thôi “ Nó nói như nó thật bất đắc dĩ vậy.
. Ta đen mặt nói : “ bớt xàm đi , tại sao không gian nhỏ vậy ?? “ giọng nói mang theo nghi hoặc cũng khó hiểu vì ta đã kiểm tra rồi không có mật đạo nào hết .
Dạ Tuyết nghe vậy thì trả lời : “ thật ra đây chỉ là không gian chứ không phải linh phủ nếu chủ nhân muốn mở linh phủ chỉ cần đọc chú thuật cửa linh phủ sẽ mở ra chủ nhân có thể tiến vào “
Ta nghi hoặc hỏi : “ vậy ngươi có thể tiến vào không ?? “
Dạ Tuyết trả lời : “ có thể nhưng phải được chủ nhân cho phép cả khách nhân cũng vậy “
Ta nghe vậy thì gật đầu hiển nhiên là hài lòng vì cũng có một chỗ riêng tư của mình .
Du Ngoạn Mạt ThếTác giả: GióTheoMâyTruyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngNguyễn Băng Như(xưng là ta nhé) Sau khi sáng tác xong bài viết của mình ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ chỉ đúng 1h rồi , ta bèn tính đi ngủ ai ngờ bụng reo lên ta đành an ủi bụng mình , sau đó xuống lầu kiếm đồ ăn vì có tính lười nên đồ ăn vặt luôn được mua dự trữ . Ta bỗng nghe tiếng chuông báo reo lên , ta vội chạy lên lầu để xem m.n phản hồi bài viết thế nào , bỗng nhiên ta trượt chân trực tiếp tiếp xúc thân mặt với đất mẹ . Sau đó , ngất xỉu luôn . Lần thứ 2 tỉnh lại vì chưa tiếp thu được ánh sáng nên ta phải nheo lại nhiều lần đến khi mắt thích ứng được thì ta kinh ngạc há mồm và trực tiếp ngốc lăng cuối cùng là nở nụ cười rất ư là đểu ~3~ Mình xuyên không rồi nga ~ hắc..hắc !!! Sau 4 ngày trong không gian ta mới tỉnh lại khi nhìn lại thân thể mình chất thải đen kịt , hôi thối làm ta nhíu chặt mày không nói 2 lời trực tiếp rời không gian bước vào nhà tắm , chà bỏ tạp chất ta mới bước ra ngoài chỉ mặt đồ lót và 1 cái áo sơ mi rộng lộ ra đôi chân thon dài , trên tay ta cầm 1 chiếc khăn lau tóc nhìn lên bàn tuy qua 4 tiếng bên ngoài nhưng cháo vẫn được đậy nóng hổi có thể thấy Mị Diễm rất biết tính cách Cô .Sau khi ăn xong , ta đi vào không gian thì tiếng Dạ Tuyết vang lên : “ chủ nhân bỏ Tuyết nhi 1 mình thật sự thương tâm nga~ “ trong lời nói còn lên án ta bỏ nó .. Ta nhíu mi , nói : “ hừ ngươi đừng dùng mị thuật có được không ? Nghe thật rất buồn nôn “ Ta chỉ đoán nhưng không ngờ lại trúng ngay chốc .. “ Oa chủ nhân thật sự rất giỏi nga~ nhưng dù người ta không dùng nó cũng ăn sâu rồi đành chịu thôi “ Nó nói như nó thật bất đắc dĩ vậy.. Ta đen mặt nói : “ bớt xàm đi , tại sao không gian nhỏ vậy ?? “ giọng nói mang theo nghi hoặc cũng khó hiểu vì ta đã kiểm tra rồi không có mật đạo nào hết .Dạ Tuyết nghe vậy thì trả lời : “ thật ra đây chỉ là không gian chứ không phải linh phủ nếu chủ nhân muốn mở linh phủ chỉ cần đọc chú thuật cửa linh phủ sẽ mở ra chủ nhân có thể tiến vào “Ta nghi hoặc hỏi : “ vậy ngươi có thể tiến vào không ?? “Dạ Tuyết trả lời : “ có thể nhưng phải được chủ nhân cho phép cả khách nhân cũng vậy “Ta nghe vậy thì gật đầu hiển nhiên là hài lòng vì cũng có một chỗ riêng tư của mình .