Khi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ…
Chương 171: Hết việc để làm
Nếu Thiên Đường Có AnhTác giả: Lâm Mĩ ThiTruyện Ngôn TìnhKhi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ… Bước sang ngày thứ 4 máy bay AX01 của Hạ Quân Dật mất tích. Trong khi Lương Vũ Tranh cùng mọi người đang chung nỗi lo lắng thì anh lại ở cái đảo không tên này an nhàn dạo chơi.- Tổng giám đốc, Phu nhân nếu như đang quản lý tập đoàn sao anh không chút lo lắng gì vậy? Tôi đang rất lo đây.- Việc gì phải lo.- Tổng giám đốc, dù sao Phu nhân cũng không có nhiều kinh nghiệm kinh doanh. Bây giờ nếu đúng như anh nói, cô ấy quản lý tập đoàn…- Tôi lo thì được gì, tôi lo có thể giúp cô ấy được không? Cô ấy có biết được tôi đang lo về điều gì không? Cô ấy không làm được cũng không sao, vẫn còn có bố tôi.Trợ lý Trần thở dài.- Anh lẽ nào không lo cho tập đoàn sao?- Tôi lo chứ, rất lo. Nhưng tôi còn lo cho Lương Vũ Tranh nhiều hơn. Hội đồng quản trị sẽ để yên cho cô chắc. Bọn họ trước nay ngang ngược, nghe lời tôi nhưng coi cô ấy ra gì đâu.- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.- Thay vì nhanh chóng rời khỏi đây thì anh giúp tôi làm một bản hợp đồng với ông Tagaki thì hơn.- Tôi biết rồi.Hạ Quân Dật đi đến một vài chỗ. Anh lo lắng cho Lương Vũ Tranh. Nhưng tại sao chưa có ai tìm kiếm đến đây nhỉ?Vết thương của anh cũng đã sắp lành, chỉ hơi đau một chút. Nếu đúng như lời con trai thím Tomoe nói thì ngày mai trợ lý Trần có thể rời đây đến Yakushima tìm cứu trợ, còn anh sẽ ở đây.Mấy ngày ở đây, anh mới hiểu rằng một người khi không phải làm việc thật sự rất thoải mái, không phải lo lắng chuyện tập đoàn. Nhưng nỗi lo lớn nhất vẫn là lo cho Lý Hiểu.- Em có đọc lá thư ấy không? Lá thư bí ẩn gửi cho anh. Anh cố tình đánh dấu thư đã đọc để em có thể thấy nó. Em đã báo cảnh sát chưa?Anh lại thở dài rồi nhắm mắt lại.…………………………………..Tập đoàn DCL. Phòng họp.- Phu nhân, chuyện tiến hành tung ra thị trường game mới cô vẫn chưa hỏi ý kiến chúng tôi mà đã tự ý quyết định, cô coi Hội đồng quản trị của DCL là gì đây?- Sao? Chuyện tung ra thị trường game các vị cùng Hạ tổng đã thống nhất rồi, chỉ cần ký giấy là xong. Bây giờ tôi ký rồi, các vị lại bảo chưa thông qua các vị, thế là có ý gì đây? Tôi làm việc mà vẫn phải hỏi ý kiến các vị nữa sao? – Lương Vũ Tranh giọng lạnh lùng nói.- Phu nhân, không phải cô nói sẽ ký thông qua cả hai dự án hay sao? Cô nói một đằng làm một nẻo, thế là có ý gì?- Chuyện dòng laptop mới có một số vấn đề nên phải chờ Hạ tổng về để giải quyết.- Phu nhân, đã 4 ngày rồi, một chút tin tức của Hạ Tổng cũng không có, cô rốt cuộc đang nghĩ gì?Nghe vậy, Lương Vũ Tranh tức giận. Ý ông ta là Hạ Quân Dật đã chết sao?- Ý ông là Hạ Tổng đã chết rồi sao? Đúng không? Các người mong thế sao? Tôi nói cho các người nghe, cho dù Hạ Tổng gặp chuyện gì, chiếc ghế Tổng giám đốc này tôi cũng không giao cho các vị.- Phu nhân, cô tự ý quyết định mọi việc mà không thông qua chúng tôi, cô vốn dĩ chẳng coi hội đồng quản trị chúng tôi ra gì.- Tôi nói cho ông biết, mọi việc của Tập đoàn DCL hiện giờ do tôi quyết định, ông có quyền gì mà nói vào? Các ông thông qua sao? Vậy cứ ngồi đấy mà bàn thảo, người quyết định cuối cùng vẫn là tôi.- Lương Vũ Tranh tiểu thư, cô nên nhớ cho rõ một điều, Hội đồng quản trị chúng tôi có quyền đình chức của cô đấy.Lương Vũ Tranh nghe vậy bật cười lạnh, cô đứng dậy, hai tay chống xuống bàn:- Được thôi, tôi xem các vị có đủ bản lĩnh gì để có thể đẩy tôi ra khỏi vị trí Tổng giám đốc này. Tôi sẽ xem xem các vị có những chiêu trò gì chống đối tôi. Đừng nghĩ rằng việc đẩy tôi ra khỏi vị trí này là dễ dàng.- Cô đừng tự mãn quá, chúng tôi nói được là làm được.- Các vị có quyền hợp tác đình chỉ chức vụ của tôi, nhưng trước khi quyết định thông qua việc đình chỉ thì tôi sẽ thông qua việc cho các vị “nghỉ hưu” sớm. Các vị thấy hành động của tôi thế nào? Rất hay phải không? Tôi nghĩ điều này rất tốt đấy.- Hạ Phu nhân, cô đừng có được nước mà lấn tới.- Ai mới là người được nước mà lấn tới đây? Chúng ta vốn là nước sông không phạm nước giếng, tôi vốn định im lặng nhưng các vị có để cho tôi im lặng đâu. Muốn đình chỉ tôi thì khó, nhưng muốn tôi đuổi các vị thì rất dễ đấy.- Cô…- Còn gì nữa không? Nếu không còn gì muốn nói thì cuộc họp kết thúc tại đây.Nói xong Lương Vũ Tranh đi ra ngoài cùng Tiffany. Hội đồng quản trị tức hộc máu.
Bước sang ngày thứ 4 máy bay AX01 của Hạ Quân Dật mất tích. Trong khi Lương Vũ Tranh cùng mọi người đang chung nỗi lo lắng thì anh lại ở cái đảo không tên này an nhàn dạo chơi.
- Tổng giám đốc, Phu nhân nếu như đang quản lý tập đoàn sao anh không chút lo lắng gì vậy? Tôi đang rất lo đây.
- Việc gì phải lo.
- Tổng giám đốc, dù sao Phu nhân cũng không có nhiều kinh nghiệm kinh doanh. Bây giờ nếu đúng như anh nói, cô ấy quản lý tập đoàn…
- Tôi lo thì được gì, tôi lo có thể giúp cô ấy được không? Cô ấy có biết được tôi đang lo về điều gì không? Cô ấy không làm được cũng không sao, vẫn còn có bố tôi.
Trợ lý Trần thở dài.
- Anh lẽ nào không lo cho tập đoàn sao?
- Tôi lo chứ, rất lo. Nhưng tôi còn lo cho Lương Vũ Tranh nhiều hơn. Hội đồng quản trị sẽ để yên cho cô chắc. Bọn họ trước nay ngang ngược, nghe lời tôi nhưng coi cô ấy ra gì đâu.
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
- Thay vì nhanh chóng rời khỏi đây thì anh giúp tôi làm một bản hợp đồng với ông Tagaki thì hơn.
- Tôi biết rồi.
Hạ Quân Dật đi đến một vài chỗ. Anh lo lắng cho Lương Vũ Tranh. Nhưng tại sao chưa có ai tìm kiếm đến đây nhỉ?
Vết thương của anh cũng đã sắp lành, chỉ hơi đau một chút. Nếu đúng như lời con trai thím Tomoe nói thì ngày mai trợ lý Trần có thể rời đây đến Yakushima tìm cứu trợ, còn anh sẽ ở đây.
Mấy ngày ở đây, anh mới hiểu rằng một người khi không phải làm việc thật sự rất thoải mái, không phải lo lắng chuyện tập đoàn. Nhưng nỗi lo lớn nhất vẫn là lo cho Lý Hiểu.
- Em có đọc lá thư ấy không? Lá thư bí ẩn gửi cho anh. Anh cố tình đánh dấu thư đã đọc để em có thể thấy nó. Em đã báo cảnh sát chưa?
Anh lại thở dài rồi nhắm mắt lại.
…………………………………..
Tập đoàn DCL. Phòng họp.
- Phu nhân, chuyện tiến hành tung ra thị trường game mới cô vẫn chưa hỏi ý kiến chúng tôi mà đã tự ý quyết định, cô coi Hội đồng quản trị của DCL là gì đây?
- Sao? Chuyện tung ra thị trường game các vị cùng Hạ tổng đã thống nhất rồi, chỉ cần ký giấy là xong. Bây giờ tôi ký rồi, các vị lại bảo chưa thông qua các vị, thế là có ý gì đây? Tôi làm việc mà vẫn phải hỏi ý kiến các vị nữa sao? – Lương Vũ Tranh giọng lạnh lùng nói.
- Phu nhân, không phải cô nói sẽ ký thông qua cả hai dự án hay sao? Cô nói một đằng làm một nẻo, thế là có ý gì?
- Chuyện dòng laptop mới có một số vấn đề nên phải chờ Hạ tổng về để giải quyết.
- Phu nhân, đã 4 ngày rồi, một chút tin tức của Hạ Tổng cũng không có, cô rốt cuộc đang nghĩ gì?
Nghe vậy, Lương Vũ Tranh tức giận. Ý ông ta là Hạ Quân Dật đã chết sao?
- Ý ông là Hạ Tổng đã chết rồi sao? Đúng không? Các người mong thế sao? Tôi nói cho các người nghe, cho dù Hạ Tổng gặp chuyện gì, chiếc ghế Tổng giám đốc này tôi cũng không giao cho các vị.
- Phu nhân, cô tự ý quyết định mọi việc mà không thông qua chúng tôi, cô vốn dĩ chẳng coi hội đồng quản trị chúng tôi ra gì.
- Tôi nói cho ông biết, mọi việc của Tập đoàn DCL hiện giờ do tôi quyết định, ông có quyền gì mà nói vào? Các ông thông qua sao? Vậy cứ ngồi đấy mà bàn thảo, người quyết định cuối cùng vẫn là tôi.
- Lương Vũ Tranh tiểu thư, cô nên nhớ cho rõ một điều, Hội đồng quản trị chúng tôi có quyền đình chức của cô đấy.
Lương Vũ Tranh nghe vậy bật cười lạnh, cô đứng dậy, hai tay chống xuống bàn:
- Được thôi, tôi xem các vị có đủ bản lĩnh gì để có thể đẩy tôi ra khỏi vị trí Tổng giám đốc này. Tôi sẽ xem xem các vị có những chiêu trò gì chống đối tôi. Đừng nghĩ rằng việc đẩy tôi ra khỏi vị trí này là dễ dàng.
- Cô đừng tự mãn quá, chúng tôi nói được là làm được.
- Các vị có quyền hợp tác đình chỉ chức vụ của tôi, nhưng trước khi quyết định thông qua việc đình chỉ thì tôi sẽ thông qua việc cho các vị “nghỉ hưu” sớm. Các vị thấy hành động của tôi thế nào? Rất hay phải không? Tôi nghĩ điều này rất tốt đấy.
- Hạ Phu nhân, cô đừng có được nước mà lấn tới.
- Ai mới là người được nước mà lấn tới đây? Chúng ta vốn là nước sông không phạm nước giếng, tôi vốn định im lặng nhưng các vị có để cho tôi im lặng đâu. Muốn đình chỉ tôi thì khó, nhưng muốn tôi đuổi các vị thì rất dễ đấy.
- Cô…
- Còn gì nữa không? Nếu không còn gì muốn nói thì cuộc họp kết thúc tại đây.
Nói xong Lương Vũ Tranh đi ra ngoài cùng Tiffany. Hội đồng quản trị tức hộc máu.
Nếu Thiên Đường Có AnhTác giả: Lâm Mĩ ThiTruyện Ngôn TìnhKhi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ… Bước sang ngày thứ 4 máy bay AX01 của Hạ Quân Dật mất tích. Trong khi Lương Vũ Tranh cùng mọi người đang chung nỗi lo lắng thì anh lại ở cái đảo không tên này an nhàn dạo chơi.- Tổng giám đốc, Phu nhân nếu như đang quản lý tập đoàn sao anh không chút lo lắng gì vậy? Tôi đang rất lo đây.- Việc gì phải lo.- Tổng giám đốc, dù sao Phu nhân cũng không có nhiều kinh nghiệm kinh doanh. Bây giờ nếu đúng như anh nói, cô ấy quản lý tập đoàn…- Tôi lo thì được gì, tôi lo có thể giúp cô ấy được không? Cô ấy có biết được tôi đang lo về điều gì không? Cô ấy không làm được cũng không sao, vẫn còn có bố tôi.Trợ lý Trần thở dài.- Anh lẽ nào không lo cho tập đoàn sao?- Tôi lo chứ, rất lo. Nhưng tôi còn lo cho Lương Vũ Tranh nhiều hơn. Hội đồng quản trị sẽ để yên cho cô chắc. Bọn họ trước nay ngang ngược, nghe lời tôi nhưng coi cô ấy ra gì đâu.- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.- Thay vì nhanh chóng rời khỏi đây thì anh giúp tôi làm một bản hợp đồng với ông Tagaki thì hơn.- Tôi biết rồi.Hạ Quân Dật đi đến một vài chỗ. Anh lo lắng cho Lương Vũ Tranh. Nhưng tại sao chưa có ai tìm kiếm đến đây nhỉ?Vết thương của anh cũng đã sắp lành, chỉ hơi đau một chút. Nếu đúng như lời con trai thím Tomoe nói thì ngày mai trợ lý Trần có thể rời đây đến Yakushima tìm cứu trợ, còn anh sẽ ở đây.Mấy ngày ở đây, anh mới hiểu rằng một người khi không phải làm việc thật sự rất thoải mái, không phải lo lắng chuyện tập đoàn. Nhưng nỗi lo lớn nhất vẫn là lo cho Lý Hiểu.- Em có đọc lá thư ấy không? Lá thư bí ẩn gửi cho anh. Anh cố tình đánh dấu thư đã đọc để em có thể thấy nó. Em đã báo cảnh sát chưa?Anh lại thở dài rồi nhắm mắt lại.…………………………………..Tập đoàn DCL. Phòng họp.- Phu nhân, chuyện tiến hành tung ra thị trường game mới cô vẫn chưa hỏi ý kiến chúng tôi mà đã tự ý quyết định, cô coi Hội đồng quản trị của DCL là gì đây?- Sao? Chuyện tung ra thị trường game các vị cùng Hạ tổng đã thống nhất rồi, chỉ cần ký giấy là xong. Bây giờ tôi ký rồi, các vị lại bảo chưa thông qua các vị, thế là có ý gì đây? Tôi làm việc mà vẫn phải hỏi ý kiến các vị nữa sao? – Lương Vũ Tranh giọng lạnh lùng nói.- Phu nhân, không phải cô nói sẽ ký thông qua cả hai dự án hay sao? Cô nói một đằng làm một nẻo, thế là có ý gì?- Chuyện dòng laptop mới có một số vấn đề nên phải chờ Hạ tổng về để giải quyết.- Phu nhân, đã 4 ngày rồi, một chút tin tức của Hạ Tổng cũng không có, cô rốt cuộc đang nghĩ gì?Nghe vậy, Lương Vũ Tranh tức giận. Ý ông ta là Hạ Quân Dật đã chết sao?- Ý ông là Hạ Tổng đã chết rồi sao? Đúng không? Các người mong thế sao? Tôi nói cho các người nghe, cho dù Hạ Tổng gặp chuyện gì, chiếc ghế Tổng giám đốc này tôi cũng không giao cho các vị.- Phu nhân, cô tự ý quyết định mọi việc mà không thông qua chúng tôi, cô vốn dĩ chẳng coi hội đồng quản trị chúng tôi ra gì.- Tôi nói cho ông biết, mọi việc của Tập đoàn DCL hiện giờ do tôi quyết định, ông có quyền gì mà nói vào? Các ông thông qua sao? Vậy cứ ngồi đấy mà bàn thảo, người quyết định cuối cùng vẫn là tôi.- Lương Vũ Tranh tiểu thư, cô nên nhớ cho rõ một điều, Hội đồng quản trị chúng tôi có quyền đình chức của cô đấy.Lương Vũ Tranh nghe vậy bật cười lạnh, cô đứng dậy, hai tay chống xuống bàn:- Được thôi, tôi xem các vị có đủ bản lĩnh gì để có thể đẩy tôi ra khỏi vị trí Tổng giám đốc này. Tôi sẽ xem xem các vị có những chiêu trò gì chống đối tôi. Đừng nghĩ rằng việc đẩy tôi ra khỏi vị trí này là dễ dàng.- Cô đừng tự mãn quá, chúng tôi nói được là làm được.- Các vị có quyền hợp tác đình chỉ chức vụ của tôi, nhưng trước khi quyết định thông qua việc đình chỉ thì tôi sẽ thông qua việc cho các vị “nghỉ hưu” sớm. Các vị thấy hành động của tôi thế nào? Rất hay phải không? Tôi nghĩ điều này rất tốt đấy.- Hạ Phu nhân, cô đừng có được nước mà lấn tới.- Ai mới là người được nước mà lấn tới đây? Chúng ta vốn là nước sông không phạm nước giếng, tôi vốn định im lặng nhưng các vị có để cho tôi im lặng đâu. Muốn đình chỉ tôi thì khó, nhưng muốn tôi đuổi các vị thì rất dễ đấy.- Cô…- Còn gì nữa không? Nếu không còn gì muốn nói thì cuộc họp kết thúc tại đây.Nói xong Lương Vũ Tranh đi ra ngoài cùng Tiffany. Hội đồng quản trị tức hộc máu.