chép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời.
Chương 2: Anh là Đại Bảo
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. Người kia trầm mặc một lúc lâu,thi thoảng lấy tay gạt nước mắt,cúi gằm mặt xuống,nói thật nhỏ:"Tất cả là lỗi của anh! anh đáng chết! Tỉnh lại đi mà Mẫn Lam!" nói xong không kìm được nước mắt khóc nức nởNghe trong tiếng khóc không có nửa phần giả dối nó mới đánh liều mở nửa con mắt ra nhìn người kia.Trái với suy nghĩ của nó,đó là một thiếu niên khoảng chừng 13 tuổi,nó nghe cái giọng kia còn tưởng là thằng trẻ con 6-7 tuổi chứ. Không dám nghĩ nhiều cũng không dám nhìn mặt thiếu niên kia,nó lại nhắm mắt lại vờ như chưa tỉnhBất chợt thiếu niên kia chộp lấy tay nó day day.Nó bất ngờ,giật mình,kêu lên 1 tiếng (thế bị lộ rồi!)Thấy vậy, trên khuôn mặt anh tuấn đầy nước mắt kia bỗng có 1 tia vui mừng khôn xiết, như 1 người đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng tìm thấy được ánh sáng hy vọng của mình vậy!Biết mình không thể giả vờ thêm nữa nó mệt mỏi mở nâng mí mắt,ho khan lên 1 tiếng, làm bộ người vừa bệnh dậy. Thấy anh,nó giật mình một cái lui lại phía sau, tay run run sợ hãi chỉ vào anh:Ngươi..Ngươi là ai? ( thằng cha này chưa gì đã xưng anh với mình.Nhìn mình nhỏ hơn nó chắc) nó thầm oánThiếu niên kia thất kinh:" Em làm sao vậy?Là anh đây mà!" rõ ràng bác sĩ nói là không để lại di chứng,tại sao Mẫn Lam không nhớ mình là ai? Tại vì sao chứ! Ánh mắt vừa tràn trề hi vọng của anh giờ lại hiện lên sự tiếc nuối vô cùng,chẳng lẽ ông trời trừng phạt anh ư!"Em Bị mất trí nhớ? " hắn đưa tay lại gần chỗ của nóNó không nói gì, khuôn mặt vẫn tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng lại tức điên.( Chuyện này chẳng lẽ còn phải nói,thằng cha này uổng công lão nương diễn sâu như vậy, muốn chọc tức nhau hả).Nó kéo chăn lên,ngăn cho hắn chạm vào người nó.Thiếu niên kia tỏ vẻ bất lực, đặt tay xuống giường, nhẫn nại giải thích:"Anh là Đại Bảo.."MẶc dù gương mặt anh vẫn mang nét buồn,vài giọt nước mắt cô đọng lại trên gương mặt làm hao đi phần nào vẻ đẹp vốn có nhưng không thể phủ nhận rằng anh thực sự rất đẹp.Gương mặt tinh sảo,không nhiễm bụi trần,đôi mắt to có hồn, làn da trắng, còn có...còn có...Nhìn sơ qua về ngoại hình của con người này, thực sự có rất nhiều ưu điểm nha!Nói tiếp " Anh là...( tiếng chuông điện thoại)...XIn lỗi anh có việc anh ra ngoài 1 chút " rồi tiến thẳng ra cửa nghe điện thoại____________________________________________________________________________________________Nó sẽ phản ứng thế nào đâyĐón xem chương tiếp nhé
Người kia trầm mặc một lúc lâu,thi thoảng lấy tay gạt nước mắt,cúi gằm mặt xuống,nói thật nhỏ:
"Tất cả là lỗi của anh! anh đáng chết! Tỉnh lại đi mà Mẫn Lam!" nói xong không kìm được nước mắt khóc nức nở
Nghe trong tiếng khóc không có nửa phần giả dối nó mới đánh liều mở nửa con mắt ra nhìn người kia.Trái với suy nghĩ của nó,đó là một thiếu niên khoảng chừng 13 tuổi,nó nghe cái giọng kia còn tưởng là thằng trẻ con 6-7 tuổi chứ. Không dám nghĩ nhiều cũng không dám nhìn mặt thiếu niên kia,nó lại nhắm mắt lại vờ như chưa tỉnh
Bất chợt thiếu niên kia chộp lấy tay nó day day.Nó bất ngờ,giật mình,kêu lên 1 tiếng (thế bị lộ rồi!)
Thấy vậy, trên khuôn mặt anh tuấn đầy nước mắt kia bỗng có 1 tia vui mừng khôn xiết, như 1 người đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng tìm thấy được ánh sáng hy vọng của mình vậy!
Biết mình không thể giả vờ thêm nữa nó mệt mỏi mở nâng mí mắt,ho khan lên 1 tiếng, làm bộ người vừa bệnh dậy. Thấy anh,nó giật mình một cái lui lại phía sau, tay run run sợ hãi chỉ vào anh:
Ngươi..Ngươi là ai? ( thằng cha này chưa gì đã xưng anh với mình.Nhìn mình nhỏ hơn nó chắc) nó thầm oán
Thiếu niên kia thất kinh:" Em làm sao vậy?Là anh đây mà!" rõ ràng bác sĩ nói là không để lại di chứng,tại sao Mẫn Lam không nhớ mình là ai? Tại vì sao chứ! Ánh mắt vừa tràn trề hi vọng của anh giờ lại hiện lên sự tiếc nuối vô cùng,chẳng lẽ ông trời trừng phạt anh ư!
"Em Bị mất trí nhớ? " hắn đưa tay lại gần chỗ của nó
Nó không nói gì, khuôn mặt vẫn tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng lại tức điên.( Chuyện này chẳng lẽ còn phải nói,thằng cha này uổng công lão nương diễn sâu như vậy, muốn chọc tức nhau hả).Nó kéo chăn lên,ngăn cho hắn chạm vào người nó.Thiếu niên kia tỏ vẻ bất lực, đặt tay xuống giường, nhẫn nại giải thích:
"Anh là Đại Bảo.."
MẶc dù gương mặt anh vẫn mang nét buồn,vài giọt nước mắt cô đọng lại trên gương mặt làm hao đi phần nào vẻ đẹp vốn có nhưng không thể phủ nhận rằng anh thực sự rất đẹp.Gương mặt tinh sảo,không nhiễm bụi trần,đôi mắt to có hồn, làn da trắng, còn có...còn có...Nhìn sơ qua về ngoại hình của con người này, thực sự có rất nhiều ưu điểm nha!
Nói tiếp " Anh là...( tiếng chuông điện thoại)...XIn lỗi anh có việc anh ra ngoài 1 chút " rồi tiến thẳng ra cửa nghe điện thoại
____________________________________________________________________________________________
Nó sẽ phản ứng thế nào đây
Đón xem chương tiếp nhé
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. Người kia trầm mặc một lúc lâu,thi thoảng lấy tay gạt nước mắt,cúi gằm mặt xuống,nói thật nhỏ:"Tất cả là lỗi của anh! anh đáng chết! Tỉnh lại đi mà Mẫn Lam!" nói xong không kìm được nước mắt khóc nức nởNghe trong tiếng khóc không có nửa phần giả dối nó mới đánh liều mở nửa con mắt ra nhìn người kia.Trái với suy nghĩ của nó,đó là một thiếu niên khoảng chừng 13 tuổi,nó nghe cái giọng kia còn tưởng là thằng trẻ con 6-7 tuổi chứ. Không dám nghĩ nhiều cũng không dám nhìn mặt thiếu niên kia,nó lại nhắm mắt lại vờ như chưa tỉnhBất chợt thiếu niên kia chộp lấy tay nó day day.Nó bất ngờ,giật mình,kêu lên 1 tiếng (thế bị lộ rồi!)Thấy vậy, trên khuôn mặt anh tuấn đầy nước mắt kia bỗng có 1 tia vui mừng khôn xiết, như 1 người đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng tìm thấy được ánh sáng hy vọng của mình vậy!Biết mình không thể giả vờ thêm nữa nó mệt mỏi mở nâng mí mắt,ho khan lên 1 tiếng, làm bộ người vừa bệnh dậy. Thấy anh,nó giật mình một cái lui lại phía sau, tay run run sợ hãi chỉ vào anh:Ngươi..Ngươi là ai? ( thằng cha này chưa gì đã xưng anh với mình.Nhìn mình nhỏ hơn nó chắc) nó thầm oánThiếu niên kia thất kinh:" Em làm sao vậy?Là anh đây mà!" rõ ràng bác sĩ nói là không để lại di chứng,tại sao Mẫn Lam không nhớ mình là ai? Tại vì sao chứ! Ánh mắt vừa tràn trề hi vọng của anh giờ lại hiện lên sự tiếc nuối vô cùng,chẳng lẽ ông trời trừng phạt anh ư!"Em Bị mất trí nhớ? " hắn đưa tay lại gần chỗ của nóNó không nói gì, khuôn mặt vẫn tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng lại tức điên.( Chuyện này chẳng lẽ còn phải nói,thằng cha này uổng công lão nương diễn sâu như vậy, muốn chọc tức nhau hả).Nó kéo chăn lên,ngăn cho hắn chạm vào người nó.Thiếu niên kia tỏ vẻ bất lực, đặt tay xuống giường, nhẫn nại giải thích:"Anh là Đại Bảo.."MẶc dù gương mặt anh vẫn mang nét buồn,vài giọt nước mắt cô đọng lại trên gương mặt làm hao đi phần nào vẻ đẹp vốn có nhưng không thể phủ nhận rằng anh thực sự rất đẹp.Gương mặt tinh sảo,không nhiễm bụi trần,đôi mắt to có hồn, làn da trắng, còn có...còn có...Nhìn sơ qua về ngoại hình của con người này, thực sự có rất nhiều ưu điểm nha!Nói tiếp " Anh là...( tiếng chuông điện thoại)...XIn lỗi anh có việc anh ra ngoài 1 chút " rồi tiến thẳng ra cửa nghe điện thoại____________________________________________________________________________________________Nó sẽ phản ứng thế nào đâyĐón xem chương tiếp nhé