chép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời.
Chương 3: Mẫn Lam ! Được! Từ giờ đó sẽ là tên của ta !
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. Nó bất giác giơ tay ra nắm lấy bóng lưng hắn,cảm giác như bị đóng đá toàn thân bất lực chỉ thốt ra vài chữ "ơ " miễn cưỡng.Nó thật muốn nói là:chờ đã! anh còn chưa nói xong mà, anh.. anh là gì? Tôi còn chưa biết được tôi là ai nữa kia mà. Kế hoạch mất trí nhớ để nhờ anh nói cho coi như mất cả vốn lẫn lời,À không anh ta vẫn còn cho nó biết 1 cái tên vô dụng nữa.Thật nực cười!Nó ỉu xìu chống cằm bên cửa sổ,nhìn ra ngoài.Bây giờ là mùa thu, bầu trời thật quang đãng,không,nói trắng ra là trống trải y như cái đầu của nó bây giờ vậy, không chút ký ức nào.Nó nhìn vào những đôi chim đang chao liệng trên bầu trời,những chiếc lá vàng đang chao đảo trong không khí tĩnh lặng kia và tự nhủ,giá như nó có một chút ký ức thì tốt,giá như nó biết nó là ai, vậy thì nó sẽ không cần phải đối xử lạnh nhạt, phòng bị quá đáng với những người yêu thương nó,không cần phải đau đầu khi cố nhớ ra 1 điều gì đó.Chuyển tầm mắt xuống dưới,nó thấy anh Đại Bảo đang bước ra cổng.Với phong thái trầm lặng,uy nghiêm,cả người anh như toát ra 1 loại khí tức cao quý khiến người ta không thể xem thường được.Phải rồi! anh gọi nó là Mẫn Lam? không có họ sao? mà thôi kệ cái tên Mẫn Lam này thật hay.Được,từ giờ tên nó sẽ là Mẫn Lam nó cười thật nhẹ. Vài lọn tóc tung bay,nhưng nó không thể ngờ phòng bệnh của nó là phòng kín, lấy đâu ra gió cơ chứ.Ngay lúc này,nó không biết khí tức nó phát ra còn kh*ng b* hơn cả Đại Bảo nhiều lần.Nó mệt mỏi nằm xuống giường, dù nó không nhớ gì nhưng cái đầu của nó vẫn đang rất đau,cái vết thương này không hề nhẹ chút nào.Nó muốn biết lý do nào gây nên vết thương này của nó.Nghĩ ngợi 1 lúc rồi nó thiếp đi lúc nào không hay"Mẫn Lam,Mẫn Lam " âm thanh thật lớn,không giống như đang thăm người bệnh chút nào,cái tay nhỏ bé của nó bị người kia nắm lấy kéo kéo_____________________________________________________________Mẫn Lam: " COn nhà ai vô duyên thế không biết! người ta đang ngủ mà! (tức giận)________________________________________________________________________________Ở Biệt thự MIKIO, nhật:Nó mất trí nhớ rồi sao? 1 người đứng tuổi nói vọng vào điện thoại: VÂng " Đầu dây bên kia trả lời: Vậy tốt, ta đỡ nghĩ xem phải giải thích với nó thế nào,ha ha " ông ta cười ra tiếng nhưng dưới lớp vỏ ấy,ông ta đang khóc rất thương tâm:...." Đại BẢo nghe thấy tiếng nước rơi,anh hơi ngạc nhiên mặc dù biết rõ ông mình là người thế nàoĐang định lên tiếng khuyên ông đừng buồn thì đầu dây bên kia đã cúp.anh nghĩ có lẽ ông tìm 1 chỗ ngồi khóc,ông thương Mẫn Lam nhất, nghe được tin này mà ông vẫn có thể cười ra tiếng được thì chắc ông đã rất kiên cường rồi!====================================================================================
Nó bất giác giơ tay ra nắm lấy bóng lưng hắn,cảm giác như bị đóng đá toàn thân bất lực chỉ thốt ra vài chữ "ơ " miễn cưỡng.Nó thật muốn nói là:chờ đã! anh còn chưa nói xong mà, anh.. anh là gì? Tôi còn chưa biết được tôi là ai nữa kia mà. Kế hoạch mất trí nhớ để nhờ anh nói cho coi như mất cả vốn lẫn lời,À không anh ta vẫn còn cho nó biết 1 cái tên vô dụng nữa.Thật nực cười!
Nó ỉu xìu chống cằm bên cửa sổ,nhìn ra ngoài.
Bây giờ là mùa thu, bầu trời thật quang đãng,không,nói trắng ra là trống trải y như cái đầu của nó bây giờ vậy, không chút ký ức nào.
Nó nhìn vào những đôi chim đang chao liệng trên bầu trời,những chiếc lá vàng đang chao đảo trong không khí tĩnh lặng kia và tự nhủ,giá như nó có một chút ký ức thì tốt,giá như nó biết nó là ai, vậy thì nó sẽ không cần phải đối xử lạnh nhạt, phòng bị quá đáng với những người yêu thương nó,không cần phải đau đầu khi cố nhớ ra 1 điều gì đó.
Chuyển tầm mắt xuống dưới,nó thấy anh Đại Bảo đang bước ra cổng.Với phong thái trầm lặng,uy nghiêm,cả người anh như toát ra 1 loại khí tức cao quý khiến người ta không thể xem thường được.
Phải rồi! anh gọi nó là Mẫn Lam? không có họ sao? mà thôi kệ cái tên Mẫn Lam này thật hay.
Được,từ giờ tên nó sẽ là Mẫn Lam nó cười thật nhẹ. Vài lọn tóc tung bay,nhưng nó không thể ngờ phòng bệnh của nó là phòng kín, lấy đâu ra gió cơ chứ.Ngay lúc này,nó không biết khí tức nó phát ra còn kh*ng b* hơn cả Đại Bảo nhiều lần.
Nó mệt mỏi nằm xuống giường, dù nó không nhớ gì nhưng cái đầu của nó vẫn đang rất đau,cái vết thương này không hề nhẹ chút nào.Nó muốn biết lý do nào gây nên vết thương này của nó.Nghĩ ngợi 1 lúc rồi nó thiếp đi lúc nào không hay
"Mẫn Lam,Mẫn Lam " âm thanh thật lớn,không giống như đang thăm người bệnh chút nào,cái tay nhỏ bé của nó bị người kia nắm lấy kéo kéo
_____________________________________________________________
Mẫn Lam: " COn nhà ai vô duyên thế không biết! người ta đang ngủ mà! (tức giận)
________________________________________________________________________________
Ở Biệt thự MIKIO, nhật
:Nó mất trí nhớ rồi sao? 1 người đứng tuổi nói vọng vào điện thoại
: VÂng " Đầu dây bên kia trả lời
: Vậy tốt, ta đỡ nghĩ xem phải giải thích với nó thế nào,ha ha " ông ta cười ra tiếng nhưng dưới lớp vỏ ấy,ông ta đang khóc rất thương tâm
:...." Đại BẢo nghe thấy tiếng nước rơi,anh hơi ngạc nhiên mặc dù biết rõ ông mình là người thế nào
Đang định lên tiếng khuyên ông đừng buồn thì đầu dây bên kia đã cúp.anh nghĩ có lẽ ông tìm 1 chỗ ngồi khóc,ông thương Mẫn Lam nhất, nghe được tin này mà ông vẫn có thể cười ra tiếng được thì chắc ông đã rất kiên cường rồi!
====================================================================================
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. Nó bất giác giơ tay ra nắm lấy bóng lưng hắn,cảm giác như bị đóng đá toàn thân bất lực chỉ thốt ra vài chữ "ơ " miễn cưỡng.Nó thật muốn nói là:chờ đã! anh còn chưa nói xong mà, anh.. anh là gì? Tôi còn chưa biết được tôi là ai nữa kia mà. Kế hoạch mất trí nhớ để nhờ anh nói cho coi như mất cả vốn lẫn lời,À không anh ta vẫn còn cho nó biết 1 cái tên vô dụng nữa.Thật nực cười!Nó ỉu xìu chống cằm bên cửa sổ,nhìn ra ngoài.Bây giờ là mùa thu, bầu trời thật quang đãng,không,nói trắng ra là trống trải y như cái đầu của nó bây giờ vậy, không chút ký ức nào.Nó nhìn vào những đôi chim đang chao liệng trên bầu trời,những chiếc lá vàng đang chao đảo trong không khí tĩnh lặng kia và tự nhủ,giá như nó có một chút ký ức thì tốt,giá như nó biết nó là ai, vậy thì nó sẽ không cần phải đối xử lạnh nhạt, phòng bị quá đáng với những người yêu thương nó,không cần phải đau đầu khi cố nhớ ra 1 điều gì đó.Chuyển tầm mắt xuống dưới,nó thấy anh Đại Bảo đang bước ra cổng.Với phong thái trầm lặng,uy nghiêm,cả người anh như toát ra 1 loại khí tức cao quý khiến người ta không thể xem thường được.Phải rồi! anh gọi nó là Mẫn Lam? không có họ sao? mà thôi kệ cái tên Mẫn Lam này thật hay.Được,từ giờ tên nó sẽ là Mẫn Lam nó cười thật nhẹ. Vài lọn tóc tung bay,nhưng nó không thể ngờ phòng bệnh của nó là phòng kín, lấy đâu ra gió cơ chứ.Ngay lúc này,nó không biết khí tức nó phát ra còn kh*ng b* hơn cả Đại Bảo nhiều lần.Nó mệt mỏi nằm xuống giường, dù nó không nhớ gì nhưng cái đầu của nó vẫn đang rất đau,cái vết thương này không hề nhẹ chút nào.Nó muốn biết lý do nào gây nên vết thương này của nó.Nghĩ ngợi 1 lúc rồi nó thiếp đi lúc nào không hay"Mẫn Lam,Mẫn Lam " âm thanh thật lớn,không giống như đang thăm người bệnh chút nào,cái tay nhỏ bé của nó bị người kia nắm lấy kéo kéo_____________________________________________________________Mẫn Lam: " COn nhà ai vô duyên thế không biết! người ta đang ngủ mà! (tức giận)________________________________________________________________________________Ở Biệt thự MIKIO, nhật:Nó mất trí nhớ rồi sao? 1 người đứng tuổi nói vọng vào điện thoại: VÂng " Đầu dây bên kia trả lời: Vậy tốt, ta đỡ nghĩ xem phải giải thích với nó thế nào,ha ha " ông ta cười ra tiếng nhưng dưới lớp vỏ ấy,ông ta đang khóc rất thương tâm:...." Đại BẢo nghe thấy tiếng nước rơi,anh hơi ngạc nhiên mặc dù biết rõ ông mình là người thế nàoĐang định lên tiếng khuyên ông đừng buồn thì đầu dây bên kia đã cúp.anh nghĩ có lẽ ông tìm 1 chỗ ngồi khóc,ông thương Mẫn Lam nhất, nghe được tin này mà ông vẫn có thể cười ra tiếng được thì chắc ông đã rất kiên cường rồi!====================================================================================