Khi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ…
Chương 198: Hạnh phúc trong tầm tay
Nếu Thiên Đường Có AnhTác giả: Lâm Mĩ ThiTruyện Ngôn TìnhKhi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ… Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật đã kết hôn được 3 tháng. Hôm nay Hạ Quân Dật vừa đưa Lương Vũ Tranh đi khám thai trở về.Lương Vũ Tranh dán những bức hình siêu âm vào một quyển lưu niệm, rồi ghi vài dòng vào đấy. Hạ Quân Dật lúc ấy bước vào trong, tay mang theo một cốc sữa cho Lương Vũ Tranh.- Anh có biết không, hôm nay có một cô gái trẻ hỏi em mang thai 7 tháng à đấy. Em nói với cô ấy là em chỉ mang thai có 5 tháng thôi. Vì là sinh đôi nên bụng mới lớn thế này.- Thế à? Khi thấy bụng em lớn bất thường thế này, anh cũng nghĩ giống như Tuyết Dao và Tuyết Tâm, cho rằng em mang song thai. Sau khi chúng ta cưới xong thì đi khám, nào ngờ lại đúng là mang thai đôi. Lần khám sau đó thì biết được, là một trai một gái.- Em thật sự không ngờ lại mang thai hai con liền trong cùng một lần. Đúng là quá bất ngờ rồi.Hạ Quân Dật ôm Lương Vũ Tranh vào trong lòng, hơi tỳ cằm lên đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng và cũng rất ấm áp:- Tự nhiên anh thấy, cảm giác trở thành một người bố thật sự rất tuyệt vời. Được cùng em thấy con trưởng thành từng ngày, rồi được cùng em chào đón con ra đời, nuôi nấng con thành người. Thật sự, những việc này trước đây anh chưa từng nghĩ đến lần nào.- Anh chưa từng nghĩ, còn em thì nghĩ đến rồi. Nhưng mà những gì em nghĩ thì không giống với thực tại một chút nào. Mà dù có như thế nào đi chăng nữa, em cũng cảm thấy bây giờ cuộc sống của em thật sự rất hạnh phúc. Có anh, có con, em không cần điều gì nữa cả.- Có em và có con, anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình thêm ý nghĩa hơn bao giờ hết.Hạ Quân Dật nắm lấy bàn tay của Lương Vũ Tranh rồi cùng đặt lên bụng của cô. Cảm giác lúc này thật tuyệt vời.………………………….Lại hai tháng nữa trôi qua.Lương Vũ Tranh đang ngồi ở sofa phòng khách cùng với Hạ Quân Dật xem TV. Bỗng nhiên lúc này Lương Vũ Tranh cảm thấy rất đau bụng, cô ôm chặt lấy bụng, mặt tái mét đi:- Quân Dật, em đau bụng quá, đau bụng quá…- Vũ Tranh, em không sao chứ? Thím Lý, mau gọi tài xế đến đây, phải đưa Phu nhân đến bệnh viện.- Vâng.- Không phải là em sắp sinh đấy chứ? Nhưng bây giờ mới có 7 tháng thôi mà. Hay là làm sao?Không suy nghĩ thêm nhiều, Hạ Quân Dật liền bế Lương Vũ Tranh đi vội ra ngoài, nhanh chóng đến bệnh viện.…………………………..Bệnh viện.Sau khi tiêm cho Lương Vũ Tranh một liều thuốc an thai, một nữ bác sĩ tuổi đã trung niên quay sang bảo với hai người:- Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân, hai người cứ yên tâm đi, cái thai không sao đâu nên không cần phải lo lắng.- Nhưng mà bác sĩ, vừa lúc nãy tôi thấy vợ tôi kêu đau, như kiểu đau của một người sắp sinh ấy.- Thật ra là như thế này. Không chỉ có mình Hạ phu nhân mà những thai phụ khác khi mang thai ở tháng thứ 7 này thường có dấu hiệu của việc “báo động sinh giả”. Họ sẽ bị đau bụng, giống như tiên sinh nói, một kiểu đau giống như sắp sinh, nhưng thực tế lại không phải. Hiện tại, phu nhân vẫn chưa đến thời điểm sinh. Nhưng trong thời gian tới, nếu cô ấy vẫn bị đau bụng dữ dội như vậy thì anh vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện. Ngoài những triệu chứng báo động giả, cũng có khả năng xảy ra vấn đề khác.- Cảm ơn bác sĩ.Trước khi đi, bác sĩ lại nói tiếp:- Hạ phu nhân, tuy tình trạng của cô đã ổn định lại nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi.- Vâng ạ.Nói xong, bác sĩ liền ra ngoài ngay. Y tá đi theo sau cũng nhân tiện đóng luôn cửa phòng lại.- Vừa rồi em làm anh lo quá, cứ nghĩ là em sinh lúc mới 7 tháng. Nhưng hóa ra chỉ là báo động giả.- Không phải chỉ có anh lo thôi đâu, em cũng lo lắm. Em chỉ sợ con mà xảy ra chuyện gì…- Nói linh tinh. Con đã 7 tháng rồi, cũng rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không sao đâu. Con vẫn đang chờ đến ngày chào đời, được nhìn thấy bố mẹ nữa đấy. Em cứ an tâm đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.- Em biết rồi.Hạ Quân Dật đắp chăn cho Lương Vũ Tranh, nói:- Được rồi, em ngủ đi. Anh đi gặp Tôn Hạo nói vài thứ rồi sẽ quay lại. Đêm nay anh sẽ ở đây với em.- Vâng.Hạ Quân Dật vừa đi khỏi không lâu, Lương Vũ Tranh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật đã kết hôn được 3 tháng. Hôm nay Hạ Quân Dật vừa đưa Lương Vũ Tranh đi khám thai trở về.
Lương Vũ Tranh dán những bức hình siêu âm vào một quyển lưu niệm, rồi ghi vài dòng vào đấy. Hạ Quân Dật lúc ấy bước vào trong, tay mang theo một cốc sữa cho Lương Vũ Tranh.
- Anh có biết không, hôm nay có một cô gái trẻ hỏi em mang thai 7 tháng à đấy. Em nói với cô ấy là em chỉ mang thai có 5 tháng thôi. Vì là sinh đôi nên bụng mới lớn thế này.
- Thế à? Khi thấy bụng em lớn bất thường thế này, anh cũng nghĩ giống như Tuyết Dao và Tuyết Tâm, cho rằng em mang song thai. Sau khi chúng ta cưới xong thì đi khám, nào ngờ lại đúng là mang thai đôi. Lần khám sau đó thì biết được, là một trai một gái.
- Em thật sự không ngờ lại mang thai hai con liền trong cùng một lần. Đúng là quá bất ngờ rồi.
Hạ Quân Dật ôm Lương Vũ Tranh vào trong lòng, hơi tỳ cằm lên đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng và cũng rất ấm áp:
- Tự nhiên anh thấy, cảm giác trở thành một người bố thật sự rất tuyệt vời. Được cùng em thấy con trưởng thành từng ngày, rồi được cùng em chào đón con ra đời, nuôi nấng con thành người. Thật sự, những việc này trước đây anh chưa từng nghĩ đến lần nào.
- Anh chưa từng nghĩ, còn em thì nghĩ đến rồi. Nhưng mà những gì em nghĩ thì không giống với thực tại một chút nào. Mà dù có như thế nào đi chăng nữa, em cũng cảm thấy bây giờ cuộc sống của em thật sự rất hạnh phúc. Có anh, có con, em không cần điều gì nữa cả.
- Có em và có con, anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình thêm ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Hạ Quân Dật nắm lấy bàn tay của Lương Vũ Tranh rồi cùng đặt lên bụng của cô. Cảm giác lúc này thật tuyệt vời.
………………………….
Lại hai tháng nữa trôi qua.
Lương Vũ Tranh đang ngồi ở sofa phòng khách cùng với Hạ Quân Dật xem TV. Bỗng nhiên lúc này Lương Vũ Tranh cảm thấy rất đau bụng, cô ôm chặt lấy bụng, mặt tái mét đi:
- Quân Dật, em đau bụng quá, đau bụng quá…
- Vũ Tranh, em không sao chứ? Thím Lý, mau gọi tài xế đến đây, phải đưa Phu nhân đến bệnh viện.
- Vâng.
- Không phải là em sắp sinh đấy chứ? Nhưng bây giờ mới có 7 tháng thôi mà. Hay là làm sao?
Không suy nghĩ thêm nhiều, Hạ Quân Dật liền bế Lương Vũ Tranh đi vội ra ngoài, nhanh chóng đến bệnh viện.
…………………………..
Bệnh viện.
Sau khi tiêm cho Lương Vũ Tranh một liều thuốc an thai, một nữ bác sĩ tuổi đã trung niên quay sang bảo với hai người:
- Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân, hai người cứ yên tâm đi, cái thai không sao đâu nên không cần phải lo lắng.
- Nhưng mà bác sĩ, vừa lúc nãy tôi thấy vợ tôi kêu đau, như kiểu đau của một người sắp sinh ấy.
- Thật ra là như thế này. Không chỉ có mình Hạ phu nhân mà những thai phụ khác khi mang thai ở tháng thứ 7 này thường có dấu hiệu của việc “báo động sinh giả”. Họ sẽ bị đau bụng, giống như tiên sinh nói, một kiểu đau giống như sắp sinh, nhưng thực tế lại không phải. Hiện tại, phu nhân vẫn chưa đến thời điểm sinh. Nhưng trong thời gian tới, nếu cô ấy vẫn bị đau bụng dữ dội như vậy thì anh vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện. Ngoài những triệu chứng báo động giả, cũng có khả năng xảy ra vấn đề khác.
- Cảm ơn bác sĩ.
Trước khi đi, bác sĩ lại nói tiếp:
- Hạ phu nhân, tuy tình trạng của cô đã ổn định lại nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi.
- Vâng ạ.
Nói xong, bác sĩ liền ra ngoài ngay. Y tá đi theo sau cũng nhân tiện đóng luôn cửa phòng lại.
- Vừa rồi em làm anh lo quá, cứ nghĩ là em sinh lúc mới 7 tháng. Nhưng hóa ra chỉ là báo động giả.
- Không phải chỉ có anh lo thôi đâu, em cũng lo lắm. Em chỉ sợ con mà xảy ra chuyện gì…
- Nói linh tinh. Con đã 7 tháng rồi, cũng rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không sao đâu. Con vẫn đang chờ đến ngày chào đời, được nhìn thấy bố mẹ nữa đấy. Em cứ an tâm đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
- Em biết rồi.
Hạ Quân Dật đắp chăn cho Lương Vũ Tranh, nói:
- Được rồi, em ngủ đi. Anh đi gặp Tôn Hạo nói vài thứ rồi sẽ quay lại. Đêm nay anh sẽ ở đây với em.
- Vâng.
Hạ Quân Dật vừa đi khỏi không lâu, Lương Vũ Tranh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nếu Thiên Đường Có AnhTác giả: Lâm Mĩ ThiTruyện Ngôn TìnhKhi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ… Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật đã kết hôn được 3 tháng. Hôm nay Hạ Quân Dật vừa đưa Lương Vũ Tranh đi khám thai trở về.Lương Vũ Tranh dán những bức hình siêu âm vào một quyển lưu niệm, rồi ghi vài dòng vào đấy. Hạ Quân Dật lúc ấy bước vào trong, tay mang theo một cốc sữa cho Lương Vũ Tranh.- Anh có biết không, hôm nay có một cô gái trẻ hỏi em mang thai 7 tháng à đấy. Em nói với cô ấy là em chỉ mang thai có 5 tháng thôi. Vì là sinh đôi nên bụng mới lớn thế này.- Thế à? Khi thấy bụng em lớn bất thường thế này, anh cũng nghĩ giống như Tuyết Dao và Tuyết Tâm, cho rằng em mang song thai. Sau khi chúng ta cưới xong thì đi khám, nào ngờ lại đúng là mang thai đôi. Lần khám sau đó thì biết được, là một trai một gái.- Em thật sự không ngờ lại mang thai hai con liền trong cùng một lần. Đúng là quá bất ngờ rồi.Hạ Quân Dật ôm Lương Vũ Tranh vào trong lòng, hơi tỳ cằm lên đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng và cũng rất ấm áp:- Tự nhiên anh thấy, cảm giác trở thành một người bố thật sự rất tuyệt vời. Được cùng em thấy con trưởng thành từng ngày, rồi được cùng em chào đón con ra đời, nuôi nấng con thành người. Thật sự, những việc này trước đây anh chưa từng nghĩ đến lần nào.- Anh chưa từng nghĩ, còn em thì nghĩ đến rồi. Nhưng mà những gì em nghĩ thì không giống với thực tại một chút nào. Mà dù có như thế nào đi chăng nữa, em cũng cảm thấy bây giờ cuộc sống của em thật sự rất hạnh phúc. Có anh, có con, em không cần điều gì nữa cả.- Có em và có con, anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình thêm ý nghĩa hơn bao giờ hết.Hạ Quân Dật nắm lấy bàn tay của Lương Vũ Tranh rồi cùng đặt lên bụng của cô. Cảm giác lúc này thật tuyệt vời.………………………….Lại hai tháng nữa trôi qua.Lương Vũ Tranh đang ngồi ở sofa phòng khách cùng với Hạ Quân Dật xem TV. Bỗng nhiên lúc này Lương Vũ Tranh cảm thấy rất đau bụng, cô ôm chặt lấy bụng, mặt tái mét đi:- Quân Dật, em đau bụng quá, đau bụng quá…- Vũ Tranh, em không sao chứ? Thím Lý, mau gọi tài xế đến đây, phải đưa Phu nhân đến bệnh viện.- Vâng.- Không phải là em sắp sinh đấy chứ? Nhưng bây giờ mới có 7 tháng thôi mà. Hay là làm sao?Không suy nghĩ thêm nhiều, Hạ Quân Dật liền bế Lương Vũ Tranh đi vội ra ngoài, nhanh chóng đến bệnh viện.…………………………..Bệnh viện.Sau khi tiêm cho Lương Vũ Tranh một liều thuốc an thai, một nữ bác sĩ tuổi đã trung niên quay sang bảo với hai người:- Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân, hai người cứ yên tâm đi, cái thai không sao đâu nên không cần phải lo lắng.- Nhưng mà bác sĩ, vừa lúc nãy tôi thấy vợ tôi kêu đau, như kiểu đau của một người sắp sinh ấy.- Thật ra là như thế này. Không chỉ có mình Hạ phu nhân mà những thai phụ khác khi mang thai ở tháng thứ 7 này thường có dấu hiệu của việc “báo động sinh giả”. Họ sẽ bị đau bụng, giống như tiên sinh nói, một kiểu đau giống như sắp sinh, nhưng thực tế lại không phải. Hiện tại, phu nhân vẫn chưa đến thời điểm sinh. Nhưng trong thời gian tới, nếu cô ấy vẫn bị đau bụng dữ dội như vậy thì anh vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện. Ngoài những triệu chứng báo động giả, cũng có khả năng xảy ra vấn đề khác.- Cảm ơn bác sĩ.Trước khi đi, bác sĩ lại nói tiếp:- Hạ phu nhân, tuy tình trạng của cô đã ổn định lại nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi.- Vâng ạ.Nói xong, bác sĩ liền ra ngoài ngay. Y tá đi theo sau cũng nhân tiện đóng luôn cửa phòng lại.- Vừa rồi em làm anh lo quá, cứ nghĩ là em sinh lúc mới 7 tháng. Nhưng hóa ra chỉ là báo động giả.- Không phải chỉ có anh lo thôi đâu, em cũng lo lắm. Em chỉ sợ con mà xảy ra chuyện gì…- Nói linh tinh. Con đã 7 tháng rồi, cũng rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không sao đâu. Con vẫn đang chờ đến ngày chào đời, được nhìn thấy bố mẹ nữa đấy. Em cứ an tâm đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.- Em biết rồi.Hạ Quân Dật đắp chăn cho Lương Vũ Tranh, nói:- Được rồi, em ngủ đi. Anh đi gặp Tôn Hạo nói vài thứ rồi sẽ quay lại. Đêm nay anh sẽ ở đây với em.- Vâng.Hạ Quân Dật vừa đi khỏi không lâu, Lương Vũ Tranh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.