Như thường lệ, bắt đầu bằng lời tự thuật của một thằng đàn ông là ta đây. Ta tên Mã Tiểu Đông, Mã trong [Tư Mã], Tiểu của [Đặng Tiểu Bình], Đông của [Mao Trạch Đông]. Nhìn tên là biết ngay cha mẹ lúc sinh ra ta đã đặt biết bao nhiêu là kỳ vọng vào việc ta có thể trở thành một vĩ nhân, nhưng mà người xưa có câu [cuộc sống chẳng lúc nào được như ý muốn], hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Ta tung tăng nhảy múa trong thái bình yên ổn mà sống đến năm ngót hai mươi, ăn may thi đỗ rồi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc nhàn hạ mà cũng coi như có chút thể diện, quen một cô bạn gái chẳng bao giờ biết đến khái niệm giờ giấc. Cha mẹ ta cuối cùng cũng nhận ra rằng, đời này ta chỉ có thể đến thế mà thôi. Cách nhìn của ta với thế giới này cũng khá là rộng rãi. Một đời người, nhắm mắt mở mắt cho qua vài chục năm thì mất mấy công sức đâu, sống kiểu gì mà chả là sống. Mấu chốt ở cái tự mình thỏa mãn thôi. Mà mục tiêu thỏa mãn hiện giờ của ta là –— tiền lương trước mắt nâng lên hai bậc…
Chương 30
Hựu Nhất XuânTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngNhư thường lệ, bắt đầu bằng lời tự thuật của một thằng đàn ông là ta đây. Ta tên Mã Tiểu Đông, Mã trong [Tư Mã], Tiểu của [Đặng Tiểu Bình], Đông của [Mao Trạch Đông]. Nhìn tên là biết ngay cha mẹ lúc sinh ra ta đã đặt biết bao nhiêu là kỳ vọng vào việc ta có thể trở thành một vĩ nhân, nhưng mà người xưa có câu [cuộc sống chẳng lúc nào được như ý muốn], hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Ta tung tăng nhảy múa trong thái bình yên ổn mà sống đến năm ngót hai mươi, ăn may thi đỗ rồi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc nhàn hạ mà cũng coi như có chút thể diện, quen một cô bạn gái chẳng bao giờ biết đến khái niệm giờ giấc. Cha mẹ ta cuối cùng cũng nhận ra rằng, đời này ta chỉ có thể đến thế mà thôi. Cách nhìn của ta với thế giới này cũng khá là rộng rãi. Một đời người, nhắm mắt mở mắt cho qua vài chục năm thì mất mấy công sức đâu, sống kiểu gì mà chả là sống. Mấu chốt ở cái tự mình thỏa mãn thôi. Mà mục tiêu thỏa mãn hiện giờ của ta là –— tiền lương trước mắt nâng lên hai bậc… Con người là loại sinh vật không biết chừng mực, có một rồi lại muốn hai, có hai lại muốn ba. Từ sau khi thả Uông thám hoa, ta đi dạo trong vương phủ, mỗi khi đi qua nam viện, đều bỗng nhiên cảm thấy hăng hái. Không chỉ thế, mà còn cảm giác dường như chưa đủ. Trong phủ vẫn còn mười chín vị công tử, Uông thám hoa cũng có thể coi như bước đầu của vạn dặm trường chinh, cách thắng lợi không còn xa nữa.Vì thế vào một đêm, ta kể xong tam hiệp ngũ nghĩa, đưa tay xoa xoa đầu Hoa Anh Hùng, “Anh Hùng a, có muốn làm đại hiệp không?”Hoa Anh Hùng vẫn chìm đắm trong tình tiết của câu truyện ban nãy, rất hưng phấn mà gật gật đầu. Ta nhe răng cười, “Vậy ta giúp ngươi trở thành đại hiệp được không?”Hoa Anh Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn ta một hồi cực kỳ vô tội. Nó chớp mắt mấy cái, lắc đầu. Đứa nhỏ này tinh ranh hơn ta tưởng tượng.Ta hòa ái nói, “Vì sao vậy? Không muốn biến thành đại hiệp như Phi Thiên Biên Bức sao?” Nói đến Phi Thiên Biên Bức, ta đột nhiên thấy dựng tóc gáy. Lúc trước nghĩ thế quái nào mà lại đi đặt cho Phù Khanh Thư cái tên này?! Tiểu hầu gia vì bốn chữ này, không chừng một ngày nào đó còn muốn cắt cái lưỡi của ta. Ai ai, may mà lúc đó còn chưa phun ra cả BATMAN ……….Hoa Anh Hùng không hé răng. Đứa nhỏ này từ lúc ở cửa phòng lão tử nhìn thấy chuyện không đáng mặt làm người kia, thái độ tỏ ra đề phòng hơn nhiều, ta mất không biết bao nhiêu công mới mua chuộc lại được. Trước mắt tuy rằng mỗi ngày kề cận ta, nhưng lại rất ít nói, âm trầm đi nhiều. Chết toi, ai biểu lão tử để trẻ nhỏ thấy chuyện không nên thấy!Ta lại xoa xoa đầu Hoa Anh Hùng, “Không còn sớm nữa, về ngủ đi. Mai không phải học bài, ta mang ngươi ra ngoài chơi.” Làm việc gì cũng phải chú ý tiến hành theo chất lượng, chậm rãi mềm hóa không được vội vàng xao động.Hoa Anh Hùng thoạt nhìn đã vui vẻ trở lại, dạ một tiếng rồi về ngủ. Vẫn là trẻ nhỏ dễ dụ.Sáng ngày hôm sau, Tô Diễn Chi tìm ta báo cáo thu chi, Bùi Kỳ Tuyên thẩm tra, ta nghe mà ngáp mấy cái liền. Cuối cùng, Tô công tử gấp sổ sách lại, nói ra một câu tương đối dễ hiểu, “Vương phủ tháng này chi tiêu tổng cộng mười một vạn ba ngàn một trăm năm mươi ba lượng bạc.”Ta ngoái ngoái lỗ tai, suýt bị con số này dọa cho té ngửa. “Mười một vạn lượng??!!” Mười một vạn lượng bạc là cái khái niệm gì, đổi thành tiền mặt ít nhất cũng mua được mười tám chiếc Cherry! Lão tử phải nghiến răng tằn tiện suốt bốn năm mới mua được một chiếc Cherry! Ta rốt cục nhịn không được hỏi, “Xài thế nào?”Xài như thế nào? Tô công tử cùng Bùi công tử lại bắt đầu nói lại từ đầu từng hạng mục chi tiêu: Thú cái bài vị kia không tính, chi phí cho thuốc thang ăn mặc quà cáp quan hệ là hơn một vạn lượng bạc.“Vậy, còn mười vạn lượng…..”Bùi công tử nhìn ta vừa muốn nói lại vừa không muốn nói, cuối cùng vẫn mở miệng, “Mười vạn lượng kia là mai táng phí của vương gia ngài.”Buổi chiều, Nhân vương phái người đưa lời mời ta uống rượu. Còn mời cả Khanh vương Ninh vương An vương. Nhân vương đã thoát ra khỏi nỗi bi thống vì Tường Anh tướng quân. Bởi vì An vương gần đây đưa cho ổng một con gà chọi cùng loại, đầu mào cuối mặt đều dũng khí ngút trời. Ninh vương còn nói thêm một câu, lúc ổng lấy vợ cũng không đến mức hưng phấn dư vầy.Ở Nhân vương phủ uống rượu đến tối mịt, về đến vương phủ đã là canh hai. Ta tắm rửa qua loa rồi trở về phòng ngủ, Tiểu Thuận cúi đầu, “Vương gia, thập lục công tử muốn gặp vương gia có chuyện. Đợi từ trưa, bây giờ vẫn đang ở hành lang gấp khúc.”Ta day day huyệt thái dương, Hoa Anh Hùng?Hoa Anh Hùng ngồi dựa vào lan can hành lang gấp khúc, thấy ta liền chậm rãi đứng lên. Ta theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu nó, “Muộn rồi về ngủ đi, không nên tối nào cũng nghe kể truyện.”Hoa Anh Hùng dưới ánh đèn mờ nhạt ngẩng đầu nhìn ta, giống như tiểu tức phụ bị người ta bắt nạt. Ta kìm lòng không đậu sờ sờ mũi, rõ ràng ta mất bao nhiêu công đào tạo Hoa Anh Hùng, sao đứa nhỏ này thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy? Ta đưa tay vỗ bả vai nó, “Ai làm ngươi giận? Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, cho ra dáng một nam tử hán nào!”Hoa Anh Hùng tròng trọc nhìn ta, đôi mắt ngân ngấn nước. Ta lại xoa xoa đầu nó, “Về ngủ đi.”Hoa Anh Hùng bỗng nhiên nói, “Vương gia, ta muốn học võ công!”
Con người là loại sinh vật không biết chừng mực, có một rồi lại muốn hai, có hai lại muốn ba. Từ sau khi thả Uông thám hoa, ta đi dạo trong vương phủ, mỗi khi đi qua nam viện, đều bỗng nhiên cảm thấy hăng hái. Không chỉ thế, mà còn cảm giác dường như chưa đủ. Trong phủ vẫn còn mười chín vị công tử, Uông thám hoa cũng có thể coi như bước đầu của vạn dặm trường chinh, cách thắng lợi không còn xa nữa.
Vì thế vào một đêm, ta kể xong tam hiệp ngũ nghĩa, đưa tay xoa xoa đầu Hoa Anh Hùng, “Anh Hùng a, có muốn làm đại hiệp không?”
Hoa Anh Hùng vẫn chìm đắm trong tình tiết của câu truyện ban nãy, rất hưng phấn mà gật gật đầu. Ta nhe răng cười, “Vậy ta giúp ngươi trở thành đại hiệp được không?”
Hoa Anh Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn ta một hồi cực kỳ vô tội. Nó chớp mắt mấy cái, lắc đầu. Đứa nhỏ này tinh ranh hơn ta tưởng tượng.
Ta hòa ái nói, “Vì sao vậy? Không muốn biến thành đại hiệp như Phi Thiên Biên Bức sao?” Nói đến Phi Thiên Biên Bức, ta đột nhiên thấy dựng tóc gáy. Lúc trước nghĩ thế quái nào mà lại đi đặt cho Phù Khanh Thư cái tên này?! Tiểu hầu gia vì bốn chữ này, không chừng một ngày nào đó còn muốn cắt cái lưỡi của ta. Ai ai, may mà lúc đó còn chưa phun ra cả BATMAN ……….
Hoa Anh Hùng không hé răng. Đứa nhỏ này từ lúc ở cửa phòng lão tử nhìn thấy chuyện không đáng mặt làm người kia, thái độ tỏ ra đề phòng hơn nhiều, ta mất không biết bao nhiêu công mới mua chuộc lại được. Trước mắt tuy rằng mỗi ngày kề cận ta, nhưng lại rất ít nói, âm trầm đi nhiều. Chết toi, ai biểu lão tử để trẻ nhỏ thấy chuyện không nên thấy!
Ta lại xoa xoa đầu Hoa Anh Hùng, “Không còn sớm nữa, về ngủ đi. Mai không phải học bài, ta mang ngươi ra ngoài chơi.” Làm việc gì cũng phải chú ý tiến hành theo chất lượng, chậm rãi mềm hóa không được vội vàng xao động.
Hoa Anh Hùng thoạt nhìn đã vui vẻ trở lại, dạ một tiếng rồi về ngủ. Vẫn là trẻ nhỏ dễ dụ.
Sáng ngày hôm sau, Tô Diễn Chi tìm ta báo cáo thu chi, Bùi Kỳ Tuyên thẩm tra, ta nghe mà ngáp mấy cái liền. Cuối cùng, Tô công tử gấp sổ sách lại, nói ra một câu tương đối dễ hiểu, “Vương phủ tháng này chi tiêu tổng cộng mười một vạn ba ngàn một trăm năm mươi ba lượng bạc.”
Ta ngoái ngoái lỗ tai, suýt bị con số này dọa cho té ngửa. “Mười một vạn lượng??!!” Mười một vạn lượng bạc là cái khái niệm gì, đổi thành tiền mặt ít nhất cũng mua được mười tám chiếc Cherry! Lão tử phải nghiến răng tằn tiện suốt bốn năm mới mua được một chiếc Cherry! Ta rốt cục nhịn không được hỏi, “Xài thế nào?”
Xài như thế nào? Tô công tử cùng Bùi công tử lại bắt đầu nói lại từ đầu từng hạng mục chi tiêu: Thú cái bài vị kia không tính, chi phí cho thuốc thang ăn mặc quà cáp quan hệ là hơn một vạn lượng bạc.
“Vậy, còn mười vạn lượng…..”
Bùi công tử nhìn ta vừa muốn nói lại vừa không muốn nói, cuối cùng vẫn mở miệng, “Mười vạn lượng kia là mai táng phí của vương gia ngài.”
Buổi chiều, Nhân vương phái người đưa lời mời ta uống rượu. Còn mời cả Khanh vương Ninh vương An vương. Nhân vương đã thoát ra khỏi nỗi bi thống vì Tường Anh tướng quân. Bởi vì An vương gần đây đưa cho ổng một con gà chọi cùng loại, đầu mào cuối mặt đều dũng khí ngút trời. Ninh vương còn nói thêm một câu, lúc ổng lấy vợ cũng không đến mức hưng phấn dư vầy.
Ở Nhân vương phủ uống rượu đến tối mịt, về đến vương phủ đã là canh hai. Ta tắm rửa qua loa rồi trở về phòng ngủ, Tiểu Thuận cúi đầu, “Vương gia, thập lục công tử muốn gặp vương gia có chuyện. Đợi từ trưa, bây giờ vẫn đang ở hành lang gấp khúc.”
Ta day day huyệt thái dương, Hoa Anh Hùng?
Hoa Anh Hùng ngồi dựa vào lan can hành lang gấp khúc, thấy ta liền chậm rãi đứng lên. Ta theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu nó, “Muộn rồi về ngủ đi, không nên tối nào cũng nghe kể truyện.”
Hoa Anh Hùng dưới ánh đèn mờ nhạt ngẩng đầu nhìn ta, giống như tiểu tức phụ bị người ta bắt nạt. Ta kìm lòng không đậu sờ sờ mũi, rõ ràng ta mất bao nhiêu công đào tạo Hoa Anh Hùng, sao đứa nhỏ này thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy? Ta đưa tay vỗ bả vai nó, “Ai làm ngươi giận? Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, cho ra dáng một nam tử hán nào!”
Hoa Anh Hùng tròng trọc nhìn ta, đôi mắt ngân ngấn nước. Ta lại xoa xoa đầu nó, “Về ngủ đi.”
Hoa Anh Hùng bỗng nhiên nói, “Vương gia, ta muốn học võ công!”
Hựu Nhất XuânTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngNhư thường lệ, bắt đầu bằng lời tự thuật của một thằng đàn ông là ta đây. Ta tên Mã Tiểu Đông, Mã trong [Tư Mã], Tiểu của [Đặng Tiểu Bình], Đông của [Mao Trạch Đông]. Nhìn tên là biết ngay cha mẹ lúc sinh ra ta đã đặt biết bao nhiêu là kỳ vọng vào việc ta có thể trở thành một vĩ nhân, nhưng mà người xưa có câu [cuộc sống chẳng lúc nào được như ý muốn], hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Ta tung tăng nhảy múa trong thái bình yên ổn mà sống đến năm ngót hai mươi, ăn may thi đỗ rồi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc nhàn hạ mà cũng coi như có chút thể diện, quen một cô bạn gái chẳng bao giờ biết đến khái niệm giờ giấc. Cha mẹ ta cuối cùng cũng nhận ra rằng, đời này ta chỉ có thể đến thế mà thôi. Cách nhìn của ta với thế giới này cũng khá là rộng rãi. Một đời người, nhắm mắt mở mắt cho qua vài chục năm thì mất mấy công sức đâu, sống kiểu gì mà chả là sống. Mấu chốt ở cái tự mình thỏa mãn thôi. Mà mục tiêu thỏa mãn hiện giờ của ta là –— tiền lương trước mắt nâng lên hai bậc… Con người là loại sinh vật không biết chừng mực, có một rồi lại muốn hai, có hai lại muốn ba. Từ sau khi thả Uông thám hoa, ta đi dạo trong vương phủ, mỗi khi đi qua nam viện, đều bỗng nhiên cảm thấy hăng hái. Không chỉ thế, mà còn cảm giác dường như chưa đủ. Trong phủ vẫn còn mười chín vị công tử, Uông thám hoa cũng có thể coi như bước đầu của vạn dặm trường chinh, cách thắng lợi không còn xa nữa.Vì thế vào một đêm, ta kể xong tam hiệp ngũ nghĩa, đưa tay xoa xoa đầu Hoa Anh Hùng, “Anh Hùng a, có muốn làm đại hiệp không?”Hoa Anh Hùng vẫn chìm đắm trong tình tiết của câu truyện ban nãy, rất hưng phấn mà gật gật đầu. Ta nhe răng cười, “Vậy ta giúp ngươi trở thành đại hiệp được không?”Hoa Anh Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn ta một hồi cực kỳ vô tội. Nó chớp mắt mấy cái, lắc đầu. Đứa nhỏ này tinh ranh hơn ta tưởng tượng.Ta hòa ái nói, “Vì sao vậy? Không muốn biến thành đại hiệp như Phi Thiên Biên Bức sao?” Nói đến Phi Thiên Biên Bức, ta đột nhiên thấy dựng tóc gáy. Lúc trước nghĩ thế quái nào mà lại đi đặt cho Phù Khanh Thư cái tên này?! Tiểu hầu gia vì bốn chữ này, không chừng một ngày nào đó còn muốn cắt cái lưỡi của ta. Ai ai, may mà lúc đó còn chưa phun ra cả BATMAN ……….Hoa Anh Hùng không hé răng. Đứa nhỏ này từ lúc ở cửa phòng lão tử nhìn thấy chuyện không đáng mặt làm người kia, thái độ tỏ ra đề phòng hơn nhiều, ta mất không biết bao nhiêu công mới mua chuộc lại được. Trước mắt tuy rằng mỗi ngày kề cận ta, nhưng lại rất ít nói, âm trầm đi nhiều. Chết toi, ai biểu lão tử để trẻ nhỏ thấy chuyện không nên thấy!Ta lại xoa xoa đầu Hoa Anh Hùng, “Không còn sớm nữa, về ngủ đi. Mai không phải học bài, ta mang ngươi ra ngoài chơi.” Làm việc gì cũng phải chú ý tiến hành theo chất lượng, chậm rãi mềm hóa không được vội vàng xao động.Hoa Anh Hùng thoạt nhìn đã vui vẻ trở lại, dạ một tiếng rồi về ngủ. Vẫn là trẻ nhỏ dễ dụ.Sáng ngày hôm sau, Tô Diễn Chi tìm ta báo cáo thu chi, Bùi Kỳ Tuyên thẩm tra, ta nghe mà ngáp mấy cái liền. Cuối cùng, Tô công tử gấp sổ sách lại, nói ra một câu tương đối dễ hiểu, “Vương phủ tháng này chi tiêu tổng cộng mười một vạn ba ngàn một trăm năm mươi ba lượng bạc.”Ta ngoái ngoái lỗ tai, suýt bị con số này dọa cho té ngửa. “Mười một vạn lượng??!!” Mười một vạn lượng bạc là cái khái niệm gì, đổi thành tiền mặt ít nhất cũng mua được mười tám chiếc Cherry! Lão tử phải nghiến răng tằn tiện suốt bốn năm mới mua được một chiếc Cherry! Ta rốt cục nhịn không được hỏi, “Xài thế nào?”Xài như thế nào? Tô công tử cùng Bùi công tử lại bắt đầu nói lại từ đầu từng hạng mục chi tiêu: Thú cái bài vị kia không tính, chi phí cho thuốc thang ăn mặc quà cáp quan hệ là hơn một vạn lượng bạc.“Vậy, còn mười vạn lượng…..”Bùi công tử nhìn ta vừa muốn nói lại vừa không muốn nói, cuối cùng vẫn mở miệng, “Mười vạn lượng kia là mai táng phí của vương gia ngài.”Buổi chiều, Nhân vương phái người đưa lời mời ta uống rượu. Còn mời cả Khanh vương Ninh vương An vương. Nhân vương đã thoát ra khỏi nỗi bi thống vì Tường Anh tướng quân. Bởi vì An vương gần đây đưa cho ổng một con gà chọi cùng loại, đầu mào cuối mặt đều dũng khí ngút trời. Ninh vương còn nói thêm một câu, lúc ổng lấy vợ cũng không đến mức hưng phấn dư vầy.Ở Nhân vương phủ uống rượu đến tối mịt, về đến vương phủ đã là canh hai. Ta tắm rửa qua loa rồi trở về phòng ngủ, Tiểu Thuận cúi đầu, “Vương gia, thập lục công tử muốn gặp vương gia có chuyện. Đợi từ trưa, bây giờ vẫn đang ở hành lang gấp khúc.”Ta day day huyệt thái dương, Hoa Anh Hùng?Hoa Anh Hùng ngồi dựa vào lan can hành lang gấp khúc, thấy ta liền chậm rãi đứng lên. Ta theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu nó, “Muộn rồi về ngủ đi, không nên tối nào cũng nghe kể truyện.”Hoa Anh Hùng dưới ánh đèn mờ nhạt ngẩng đầu nhìn ta, giống như tiểu tức phụ bị người ta bắt nạt. Ta kìm lòng không đậu sờ sờ mũi, rõ ràng ta mất bao nhiêu công đào tạo Hoa Anh Hùng, sao đứa nhỏ này thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy? Ta đưa tay vỗ bả vai nó, “Ai làm ngươi giận? Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, cho ra dáng một nam tử hán nào!”Hoa Anh Hùng tròng trọc nhìn ta, đôi mắt ngân ngấn nước. Ta lại xoa xoa đầu nó, “Về ngủ đi.”Hoa Anh Hùng bỗng nhiên nói, “Vương gia, ta muốn học võ công!”