Khe núi sương mù vương vẩn, dòng suối róc rách, hòa cùng tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe, thân ở một nơi thanh u như thế, thực làm lòng người cảm thấy nhẹ nhàng. Mà ở bên cạnh dòng suối lặng yên chảy xuôi, một vị tiên nhân áo trắng chính ngồi trên chiếu, chuyên tâm đánh đàn. Không biết là có phải là do tiên nhân đánh hay không, tiếng đàn kia phiêu miểu, vang vọng vân tiêu, dư âm quanh quẩn thật lâu trong khe núi, xa xưa ninh trưởng, giống như bầu trời này cũng hòa chung với y. Vào lúc này, những ngón tay tinh tế lướt trên những phím huyền cầm nhẹ nhàng run lên, tiếng đàn chậm rãi đổ xuống rồi dừng bặt, giai điệu du dương lúc trước đình chỉ âm thanh. Tiên nhân buông đàn ra, một tay lại che ngực, nhưng mà vẫn chưa cảm giác được phản ứng gì, y làm như thập phần nghi hoặc nhíu nhíu mày. Y tên là Thanh Vũ, vốn là người tu đạo, thập phần si mê âm luật, một trăm năm trước mới có thể phi tiên, nhưng cũng chưa từng cầu bán quan bán chức gì, ngược lại luôn lưu luyến nhân gian, tự tại…
Chương 17: Phiên ngoại 2 : Cầm
Đem Tâm Để Lại Bên Cạnh Ngươi!Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp Khe núi sương mù vương vẩn, dòng suối róc rách, hòa cùng tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe, thân ở một nơi thanh u như thế, thực làm lòng người cảm thấy nhẹ nhàng. Mà ở bên cạnh dòng suối lặng yên chảy xuôi, một vị tiên nhân áo trắng chính ngồi trên chiếu, chuyên tâm đánh đàn. Không biết là có phải là do tiên nhân đánh hay không, tiếng đàn kia phiêu miểu, vang vọng vân tiêu, dư âm quanh quẩn thật lâu trong khe núi, xa xưa ninh trưởng, giống như bầu trời này cũng hòa chung với y. Vào lúc này, những ngón tay tinh tế lướt trên những phím huyền cầm nhẹ nhàng run lên, tiếng đàn chậm rãi đổ xuống rồi dừng bặt, giai điệu du dương lúc trước đình chỉ âm thanh. Tiên nhân buông đàn ra, một tay lại che ngực, nhưng mà vẫn chưa cảm giác được phản ứng gì, y làm như thập phần nghi hoặc nhíu nhíu mày. Y tên là Thanh Vũ, vốn là người tu đạo, thập phần si mê âm luật, một trăm năm trước mới có thể phi tiên, nhưng cũng chưa từng cầu bán quan bán chức gì, ngược lại luôn lưu luyến nhân gian, tự tại… ” Thanh Vũ Thanh Vũ, cầm của ngươi đâu?”” Lúc trước đặt ở thiên giới, vẫn chưa mang về.”” Kia vì cái gì không đi lấy nha?”” A, trên trời một ngày hạ giới một năm, ta đi lấy huyền cầm, nhân gian như thế não cũng muốn qua hơn một tháng, ta luyến tiếc để ngươi ở lại một mình.”” Nga…… Hắc hắc, kỳ thật ta không sao, ta ở chân núi nơi đó chờ ngươi là tốt rồi.”” Không được, ta cũng không nên tiếp tục để ngươi ủy khuất, làm ra vẻ không để ý như thế.”” Thanh Vũ……” Hai mắt đẫm lệ lưng tròng.” Điểm Mặc……” Nhu tình như nước.Thanh Vũ yên lặng quay đầu, kỳ thật hắn là sợ bị Dung Vân tiên quân trảo vừa vặn mà thôi…… Xem ra ngày sau nên đi mua cây cầm.
” Thanh Vũ Thanh Vũ, cầm của ngươi đâu?” ” Lúc trước đặt ở thiên giới, vẫn chưa mang về.” ” Kia vì cái gì không đi lấy nha?” ” A, trên trời một ngày hạ giới một năm, ta đi lấy huyền cầm, nhân gian như thế não cũng muốn qua hơn một tháng, ta luyến tiếc để ngươi ở lại một mình.” ” Nga…… Hắc hắc, kỳ thật ta không sao, ta ở chân núi nơi đó chờ ngươi là tốt rồi.” ” Không được, ta cũng không nên tiếp tục để ngươi ủy khuất, làm ra vẻ không để ý như thế.” ” Thanh Vũ……” Hai mắt đẫm lệ lưng tròng. ” Điểm Mặc……” Nhu tình như nước. Thanh Vũ yên lặng quay đầu, kỳ thật hắn là sợ bị Dung Vân tiên quân trảo vừa vặn mà thôi…… Xem ra ngày sau nên đi mua cây cầm.
Đem Tâm Để Lại Bên Cạnh Ngươi!Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp Khe núi sương mù vương vẩn, dòng suối róc rách, hòa cùng tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe, thân ở một nơi thanh u như thế, thực làm lòng người cảm thấy nhẹ nhàng. Mà ở bên cạnh dòng suối lặng yên chảy xuôi, một vị tiên nhân áo trắng chính ngồi trên chiếu, chuyên tâm đánh đàn. Không biết là có phải là do tiên nhân đánh hay không, tiếng đàn kia phiêu miểu, vang vọng vân tiêu, dư âm quanh quẩn thật lâu trong khe núi, xa xưa ninh trưởng, giống như bầu trời này cũng hòa chung với y. Vào lúc này, những ngón tay tinh tế lướt trên những phím huyền cầm nhẹ nhàng run lên, tiếng đàn chậm rãi đổ xuống rồi dừng bặt, giai điệu du dương lúc trước đình chỉ âm thanh. Tiên nhân buông đàn ra, một tay lại che ngực, nhưng mà vẫn chưa cảm giác được phản ứng gì, y làm như thập phần nghi hoặc nhíu nhíu mày. Y tên là Thanh Vũ, vốn là người tu đạo, thập phần si mê âm luật, một trăm năm trước mới có thể phi tiên, nhưng cũng chưa từng cầu bán quan bán chức gì, ngược lại luôn lưu luyến nhân gian, tự tại… ” Thanh Vũ Thanh Vũ, cầm của ngươi đâu?”” Lúc trước đặt ở thiên giới, vẫn chưa mang về.”” Kia vì cái gì không đi lấy nha?”” A, trên trời một ngày hạ giới một năm, ta đi lấy huyền cầm, nhân gian như thế não cũng muốn qua hơn một tháng, ta luyến tiếc để ngươi ở lại một mình.”” Nga…… Hắc hắc, kỳ thật ta không sao, ta ở chân núi nơi đó chờ ngươi là tốt rồi.”” Không được, ta cũng không nên tiếp tục để ngươi ủy khuất, làm ra vẻ không để ý như thế.”” Thanh Vũ……” Hai mắt đẫm lệ lưng tròng.” Điểm Mặc……” Nhu tình như nước.Thanh Vũ yên lặng quay đầu, kỳ thật hắn là sợ bị Dung Vân tiên quân trảo vừa vặn mà thôi…… Xem ra ngày sau nên đi mua cây cầm.