Trời đêm gió lớn, không trăng không sao, khí thu mát mẻ, nhưng lại lạnh lẽo quạnh hiu. Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng trước dồn tiếng sau, cơ hồ muốn đập vỡ cả cánh cửa, lẫn sự tĩnh lặng trong nhà. Đại phu ở nội Y đường vừa chợp mắt, lại bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, thiết nghĩ có bệnh nhân khẩn cấp đến cầu, cả áo khoác cũng không phủ thêm, vội vàng mở cửa. “Đại phu, cứu mạng a.” Cửa mới mở được một phần, hai thân ảnh thiếu niên đã len vào trong. Đại phu ngẩn người, một thiếu niên cao phong tráng kiện ôm thân thể một nữ nhân bạch y, một thiếu niên gầy yếu khác cũng vội vàng bước vào, khẩn trương xoay người đóng kín cửa rồi tiến đến trước mắt ông. Hai người thân thủ nhanh nhẹn, bất quá cũng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi mà võ công đã cao thâm khó ngờ nha. Hai tiểu tử này trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô. Thiếu niên lớn tuổi hơn có đôi mắt to hắc bạch phân minh (theo bọn ta nghĩ, là phân minh đen trắng thị phi a… >” “Đại phu,…
Quyển 2 - Chương 11: Giới thiệu
Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân ThuTác giả: Tự TừTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTrời đêm gió lớn, không trăng không sao, khí thu mát mẻ, nhưng lại lạnh lẽo quạnh hiu. Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng trước dồn tiếng sau, cơ hồ muốn đập vỡ cả cánh cửa, lẫn sự tĩnh lặng trong nhà. Đại phu ở nội Y đường vừa chợp mắt, lại bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, thiết nghĩ có bệnh nhân khẩn cấp đến cầu, cả áo khoác cũng không phủ thêm, vội vàng mở cửa. “Đại phu, cứu mạng a.” Cửa mới mở được một phần, hai thân ảnh thiếu niên đã len vào trong. Đại phu ngẩn người, một thiếu niên cao phong tráng kiện ôm thân thể một nữ nhân bạch y, một thiếu niên gầy yếu khác cũng vội vàng bước vào, khẩn trương xoay người đóng kín cửa rồi tiến đến trước mắt ông. Hai người thân thủ nhanh nhẹn, bất quá cũng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi mà võ công đã cao thâm khó ngờ nha. Hai tiểu tử này trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô. Thiếu niên lớn tuổi hơn có đôi mắt to hắc bạch phân minh (theo bọn ta nghĩ, là phân minh đen trắng thị phi a… >” “Đại phu,… Thân phận thật sự của tiểu Thu, đối Nhất Kiếm mà nói, việc nảy sinh quan hệ làm y càng thập phần thương xót.Mặc dù vậy, y cũng vô pháp, không thể xem tiểu Thu là ái nhân được.Ngay tại thời khắc Nhất Kiếm thống khổ, ray rứt. Tiểu Thu lại vì khúc mắc buồn bực không giải được mà sinh bệnh mộng du......Thế nhưng, trong mắt Nhất Diệp, vị ca ca này từ nhỏ đến lớn luôn tự chủ. Hiện tại lại trở thành nô bộc bên người của cháu trai y!!?Mà Mạc Thu kia cũng gan cùng mình a, không những xem Nhất Kiếm như là của mình, sách, mà ngay cả Duyên Lăng Nhất Diệp, nàng đây cũng bị sai phái túi bụi là sao?Thiên a, cháu trai nàng là lang diện mà lại vờ như tiểu linh dương.Nghĩ mà tức vị ca ca xuẩn đản kia của nàng, thế nào lại nhìn không rõ mà đem đại lang kia coi như tâm can bảo bối mà dưỡng chứ.Nửa đêm, Nhất Diệp mất ngủ….
Thân phận thật sự của tiểu Thu, đối Nhất Kiếm mà nói, việc nảy sinh quan hệ làm y càng thập phần thương xót.
Mặc dù vậy, y cũng vô pháp, không thể xem tiểu Thu là ái nhân được.
Ngay tại thời khắc Nhất Kiếm thống khổ, ray rứt. Tiểu Thu lại vì khúc mắc buồn bực không giải được mà sinh bệnh mộng du......
Thế nhưng, trong mắt Nhất Diệp, vị ca ca này từ nhỏ đến lớn luôn tự chủ. Hiện tại lại trở thành nô bộc bên người của cháu trai y!!?
Mà Mạc Thu kia cũng gan cùng mình a, không những xem Nhất Kiếm như là của mình, sách, mà ngay cả Duyên Lăng Nhất Diệp, nàng đây cũng bị sai phái túi bụi là sao?
Thiên a, cháu trai nàng là lang diện mà lại vờ như tiểu linh dương.
Nghĩ mà tức vị ca ca xuẩn đản kia của nàng, thế nào lại nhìn không rõ mà đem đại lang kia coi như tâm can bảo bối mà dưỡng chứ.
Nửa đêm, Nhất Diệp mất ngủ….
Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân ThuTác giả: Tự TừTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTrời đêm gió lớn, không trăng không sao, khí thu mát mẻ, nhưng lại lạnh lẽo quạnh hiu. Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng trước dồn tiếng sau, cơ hồ muốn đập vỡ cả cánh cửa, lẫn sự tĩnh lặng trong nhà. Đại phu ở nội Y đường vừa chợp mắt, lại bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, thiết nghĩ có bệnh nhân khẩn cấp đến cầu, cả áo khoác cũng không phủ thêm, vội vàng mở cửa. “Đại phu, cứu mạng a.” Cửa mới mở được một phần, hai thân ảnh thiếu niên đã len vào trong. Đại phu ngẩn người, một thiếu niên cao phong tráng kiện ôm thân thể một nữ nhân bạch y, một thiếu niên gầy yếu khác cũng vội vàng bước vào, khẩn trương xoay người đóng kín cửa rồi tiến đến trước mắt ông. Hai người thân thủ nhanh nhẹn, bất quá cũng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi mà võ công đã cao thâm khó ngờ nha. Hai tiểu tử này trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô. Thiếu niên lớn tuổi hơn có đôi mắt to hắc bạch phân minh (theo bọn ta nghĩ, là phân minh đen trắng thị phi a… >” “Đại phu,… Thân phận thật sự của tiểu Thu, đối Nhất Kiếm mà nói, việc nảy sinh quan hệ làm y càng thập phần thương xót.Mặc dù vậy, y cũng vô pháp, không thể xem tiểu Thu là ái nhân được.Ngay tại thời khắc Nhất Kiếm thống khổ, ray rứt. Tiểu Thu lại vì khúc mắc buồn bực không giải được mà sinh bệnh mộng du......Thế nhưng, trong mắt Nhất Diệp, vị ca ca này từ nhỏ đến lớn luôn tự chủ. Hiện tại lại trở thành nô bộc bên người của cháu trai y!!?Mà Mạc Thu kia cũng gan cùng mình a, không những xem Nhất Kiếm như là của mình, sách, mà ngay cả Duyên Lăng Nhất Diệp, nàng đây cũng bị sai phái túi bụi là sao?Thiên a, cháu trai nàng là lang diện mà lại vờ như tiểu linh dương.Nghĩ mà tức vị ca ca xuẩn đản kia của nàng, thế nào lại nhìn không rõ mà đem đại lang kia coi như tâm can bảo bối mà dưỡng chứ.Nửa đêm, Nhất Diệp mất ngủ….