Một ngày mùa hè mưa xối xả, cậu đứng trong nghĩa trang cùng cái gia đình từ nay sẽ vắng bóng người mẹ. /Mình sẽ không khóc, nhất định sẽ không khóc, mình còn phải bảo vệ em. Umma đã dặn mình phải yêu thương đứa nhỏ…/ Trước mặt cậu là hình ảnh người mẹ hiền lành luôn hết mực yêu chiều cậu, nhưng giờ chỉ còn là ngôi mộ lạnh băng. Mẹ đã đi rồi, mẹ ra đi để mang đến cho cậu một đứa em đáng yêu. Không màng tới cơn mưa, cậu lao vào ôm chặt lấy tấm bia mộ không muốn dời khỏi đó. —-Flash back—- “Joonggie ah! Con có muốn có em không?” – bà ngồi trong phòng, tay vẫn v**t v* khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của cậu, ánh mắt dịu dàng. “Có! Con muốn có em, con sẽ yêu thương em, bảo vệ cho em” – cậu dõng dạc trả lời mẹ mình, áp tai vào cái bụng to tròn của bà, nơi mà cậu biết em mình đang an toàn trong đó. “Con muốn đặt tên em là gì?” Cậu ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ lắm, rồi như chợt nghĩ ra được một cái tên xứng đáng cho em trai mình cậu lên tiếng: “Con muốn em tên là ChangMin, rồi sau này nó sẽ rất…