Nghĩa trang Tịnh Viên, ngoại ô phía bắc thành phố. Trời đã vào hè, những tia nắng rực rỡ của buổi sớm báo hiệu cho một ngày nóng nực thường thấy của một thành phố miền Nam. Sức sống của những tia nắng sớm đã xua đi cái thê lương của nơi vốn dành cho những người không còn trên dương thế. Người đàn ông trên xe lăn chầm chậm di chuyển giữa những hàng mộ thẳng tắp đến khu dành cho những người không có mộ chôn, chỉ có hình thờ hoặc hình và lọ tro cốt. Khung cảnh tươi sáng cũng không giúp gương mặt người này bớt vẻ thê lương. Anh đưa mắt kiếm tìm, giữa muôn vàn khuôn mặt anh đã ngay lập tức nhìn ra cô, một cô bé có gương mặt trẻ con và đôi mắt kính. Gương mặt mà cho dù anh có nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng rõ ràng từng đường nét, lúc vui lúc cười hào hứng, lúc xụ mặt, lúc chưng hửng, lúc thẹn thùng. Đời anh chưa thấy từ nào vô nghĩa bằng hai từ hối hận, việc đã quyết định thì dù có tiếc nuối cũng ích gì, tập trung vào hiện tại chẳng phải tốt hơn sao. Nhưng giờ đây, trong tâm trạng đau…
Tác giả: