Tác giả:

Nghĩa trang Tịnh Viên, ngoại ô phía bắc thành phố. Trời đã vào hè, những tia nắng rực rỡ của buổi sớm báo hiệu cho một ngày nóng nực thường thấy của một thành phố miền Nam. Sức sống của những tia nắng sớm đã xua đi cái thê lương của nơi vốn dành cho những người không còn trên dương thế. Người đàn ông trên xe lăn chầm chậm di chuyển giữa những hàng mộ thẳng tắp đến khu dành cho những người không có mộ chôn, chỉ có hình thờ hoặc hình và lọ tro cốt. Khung cảnh tươi sáng cũng không giúp gương mặt người này bớt vẻ thê lương. Anh đưa mắt kiếm tìm, giữa muôn vàn khuôn mặt anh đã ngay lập tức nhìn ra cô, một cô bé có gương mặt trẻ con và đôi mắt kính. Gương mặt mà cho dù anh có nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng rõ ràng từng đường nét, lúc vui lúc cười hào hứng, lúc xụ mặt, lúc chưng hửng, lúc thẹn thùng. Đời anh chưa thấy từ nào vô nghĩa bằng hai từ hối hận, việc đã quyết định thì dù có tiếc nuối cũng ích gì, tập trung vào hiện tại chẳng phải tốt hơn sao. Nhưng giờ đây, trong tâm trạng đau…

Chương 12

Trâu Già Và Cỏ NonTác giả: TiingTruyện Ngôn TìnhNghĩa trang Tịnh Viên, ngoại ô phía bắc thành phố. Trời đã vào hè, những tia nắng rực rỡ của buổi sớm báo hiệu cho một ngày nóng nực thường thấy của một thành phố miền Nam. Sức sống của những tia nắng sớm đã xua đi cái thê lương của nơi vốn dành cho những người không còn trên dương thế. Người đàn ông trên xe lăn chầm chậm di chuyển giữa những hàng mộ thẳng tắp đến khu dành cho những người không có mộ chôn, chỉ có hình thờ hoặc hình và lọ tro cốt. Khung cảnh tươi sáng cũng không giúp gương mặt người này bớt vẻ thê lương. Anh đưa mắt kiếm tìm, giữa muôn vàn khuôn mặt anh đã ngay lập tức nhìn ra cô, một cô bé có gương mặt trẻ con và đôi mắt kính. Gương mặt mà cho dù anh có nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng rõ ràng từng đường nét, lúc vui lúc cười hào hứng, lúc xụ mặt, lúc chưng hửng, lúc thẹn thùng. Đời anh chưa thấy từ nào vô nghĩa bằng hai từ hối hận, việc đã quyết định thì dù có tiếc nuối cũng ích gì, tập trung vào hiện tại chẳng phải tốt hơn sao. Nhưng giờ đây, trong tâm trạng đau… Tác giả: TiingChung cư New Era là một chung cư cao cấp nằm bên bờ sông, từ trên cao nhìn xuống có thể ngắm dòng sông uốn lượn và phong cảnh thành phố lung linh ánh đèn phía bên kia bờ. Nguyện đi lên phòng Lĩnh và nhấn chuông cửa. Cửa mở, một anh chàng dáng cao dong dỏng, ăn mặc như người mẫu với mái tóc lãng tử bồng bềnh ngang vai xuất hiện ở cửa._Xin chào quý cô, rất hân hạnh được mời cô vào.Nguyện cười cười khẽ lườm anh chàng rồi bước vào. Đến bộ ghế salon giữa phòng khách, NGuyện thả giỏ và áo khoác xuống rồi bước đến tủ lạnh lấy hộp nước táo ép mang lại bàn rót cho mỗi người một ly rồi cầm lên đưa cho Lĩnh một ly, cả hai cụng nhẹ rồi cùng nâng lên uống._Nói đi cô em, hôm nay đến tìm anh là có việc gì?_Ngày mai em cần mượn bếp của anh nấu canh gà hầm sâm, và phần ăn cho 4 người._Mượn bếp? Có mượn đầu bếp lun không?Nguyện chớp chớp mắt, gật gật đầu._Mượn bếp của anh? Dễ thôi! Mượn anh cũng không khó chỉ là ...Lĩnh cố tình kéo dài, Nguyên xụ mặt ngó anh chàng chờ xem là điều kiện gì?_Em khai ra đi._Khai gì?_Tất cả._Tất cả là gì?_Anh chàng của em tên gì? Làm gì, nhà ở đâu...nói chung là có gì thì khai ra hết.Có cần phải nhạy cảm đến thế không cha nội. Nguyện nhăn mặt:_Sao em lại phải nói cho anh biết chứ? Nếu muốn biết thì mau giúp đỡ em, một ngày đẹp trời nào đó em thấy có tâm trạng vui vẻ thoải mái sẽ nói cho anh biết._Em đừng có ép anh phải mướn người đi theo dõi em._Nếu anh rảnh rỗi như vậy thì quan tâm đến chị Jess một chút đi, chị ấy sẽ cảm kích lắm đó. Em gọi cho chị ấy liền nhé!Jess là tên gọi tắt của Jessica Vân, cô nàng đã điên cuồng theo đuổi Lĩnh mấy năm nay khiến anh chàng ngán đến tận cổ, suốt ngày lẩn như chạch để trốn cô nàng._Ai da! Nguyện ôm trán kêu lên_Dám đe dọa anh trai này hả! Lĩnh đã đưa tay búng lên trán của Nguyện một cái rồi giật lấy điện thoại trên tay cô._Thù này không báo, bản cô nương sao có thể ngẩng cao đầu. Nói rồi Nguyện lấy ngay chiếc gối trên ghế sofa, đập túi tụi vào người anh chàng.Nguyện ra sức đánh, Lĩnh vừa né, vừa đỡ, cả hai chạy vòng vòng khắp phòngMột lát sau, Lĩnh đủng đỉnh nhìn Nguyện đứng ôm ngực thở hổn hển:_Hết sức rồi sao! Để anh đây ngồi một chỗ cho cô em đánh cho dễ nhé.Nguyện xua tay ngồi phịch xuống ghế._Đình chiến!Chuông điện thoại của Nguyện reng, Nguyện vội bắt máy:_Dạ con nghe mẹ._Con giờ đang ở đâu?_Con đang ở chỗ anh Lĩnh bàn chút chuyện, giờ con về liền đây.Nguyện tắt máy rồi nói với Lĩnh:_Giờ em phải về, mai anh nhớ chuẩn bị nguyện liệu, 9h em đến sẽ làm luôn._Ủa, ở đâu ra vậy, tui có nói là đồng ý bao giờ?_Thôi mà anh trai, giúp em lần này đi, em hứa khi nào kế được em sẽ không giấu điều gì._Thật?_Thật. Nguyện gật đầu._Thật là chuyện gì cũng sẽ kể.NGuyện lại gật đầu, nhìn vẻ mặt gian gian của Lĩnh, Nguyện lại thấy hơi chột dạ, không biết đã hố những gì nữa nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, tới đâu tính tới đó vậy._Thôi được, tạm tha cho em, giờ anh đưa em về._Anh thật là một người anh tốt! Nguyện khoác tay Lĩnh ra chiều nịnh nọt._Anh luôn luôn là người anh tốt. Lĩnh hiên ngang tuyên bố.Cả hai cười tít mắt.

Tác giả: Tiing

Chung cư New Era là một chung cư cao cấp nằm bên bờ sông, từ trên cao nhìn xuống có thể ngắm dòng sông uốn lượn và phong cảnh thành phố lung linh ánh đèn phía bên kia bờ. Nguyện đi lên phòng Lĩnh và nhấn chuông cửa. Cửa mở, một anh chàng dáng cao dong dỏng, ăn mặc như người mẫu với mái tóc lãng tử bồng bềnh ngang vai xuất hiện ở cửa.

_Xin chào quý cô, rất hân hạnh được mời cô vào.

Nguyện cười cười khẽ lườm anh chàng rồi bước vào. Đến bộ ghế salon giữa phòng khách, NGuyện thả giỏ và áo khoác xuống rồi bước đến tủ lạnh lấy hộp nước táo ép mang lại bàn rót cho mỗi người một ly rồi cầm lên đưa cho Lĩnh một ly, cả hai cụng nhẹ rồi cùng nâng lên uống.

_Nói đi cô em, hôm nay đến tìm anh là có việc gì?

_Ngày mai em cần mượn bếp của anh nấu canh gà hầm sâm, và phần ăn cho 4 người.

_Mượn bếp? Có mượn đầu bếp lun không?

Nguyện chớp chớp mắt, gật gật đầu.

_Mượn bếp của anh? Dễ thôi! Mượn anh cũng không khó chỉ là ...

Lĩnh cố tình kéo dài, Nguyên xụ mặt ngó anh chàng chờ xem là điều kiện gì?

_Em khai ra đi.

_Khai gì?

_Tất cả.

_Tất cả là gì?

_Anh chàng của em tên gì? Làm gì, nhà ở đâu...nói chung là có gì thì khai ra hết.

Có cần phải nhạy cảm đến thế không cha nội. Nguyện nhăn mặt:

_Sao em lại phải nói cho anh biết chứ? Nếu muốn biết thì mau giúp đỡ em, một ngày đẹp trời nào đó em thấy có tâm trạng vui vẻ thoải mái sẽ nói cho anh biết.

_Em đừng có ép anh phải mướn người đi theo dõi em.

_Nếu anh rảnh rỗi như vậy thì quan tâm đến chị Jess một chút đi, chị ấy sẽ cảm kích lắm đó. Em gọi cho chị ấy liền nhé!

Jess là tên gọi tắt của Jessica Vân, cô nàng đã điên cuồng theo đuổi Lĩnh mấy năm nay khiến anh chàng ngán đến tận cổ, suốt ngày lẩn như chạch để trốn cô nàng.

_Ai da! Nguyện ôm trán kêu lên

_Dám đe dọa anh trai này hả! Lĩnh đã đưa tay búng lên trán của Nguyện một cái rồi giật lấy điện thoại trên tay cô.

_Thù này không báo, bản cô nương sao có thể ngẩng cao đầu. Nói rồi Nguyện lấy ngay chiếc gối trên ghế sofa, đập túi tụi vào người anh chàng.

Nguyện ra sức đánh, Lĩnh vừa né, vừa đỡ, cả hai chạy vòng vòng khắp phòng

Một lát sau, Lĩnh đủng đỉnh nhìn Nguyện đứng ôm ngực thở hổn hển:

_Hết sức rồi sao! Để anh đây ngồi một chỗ cho cô em đánh cho dễ nhé.

Nguyện xua tay ngồi phịch xuống ghế.

_Đình chiến!

Chuông điện thoại của Nguyện reng, Nguyện vội bắt máy:

_Dạ con nghe mẹ.

_Con giờ đang ở đâu?

_Con đang ở chỗ anh Lĩnh bàn chút chuyện, giờ con về liền đây.

Nguyện tắt máy rồi nói với Lĩnh:

_Giờ em phải về, mai anh nhớ chuẩn bị nguyện liệu, 9h em đến sẽ làm luôn.

_Ủa, ở đâu ra vậy, tui có nói là đồng ý bao giờ?

_Thôi mà anh trai, giúp em lần này đi, em hứa khi nào kế được em sẽ không giấu điều gì.

_Thật?

_Thật. Nguyện gật đầu.

_Thật là chuyện gì cũng sẽ kể.

NGuyện lại gật đầu, nhìn vẻ mặt gian gian của Lĩnh, Nguyện lại thấy hơi chột dạ, không biết đã hố những gì nữa nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, tới đâu tính tới đó vậy.

_Thôi được, tạm tha cho em, giờ anh đưa em về.

_Anh thật là một người anh tốt! Nguyện khoác tay Lĩnh ra chiều nịnh nọt.

_Anh luôn luôn là người anh tốt. Lĩnh hiên ngang tuyên bố.

Cả hai cười tít mắt.

Trâu Già Và Cỏ NonTác giả: TiingTruyện Ngôn TìnhNghĩa trang Tịnh Viên, ngoại ô phía bắc thành phố. Trời đã vào hè, những tia nắng rực rỡ của buổi sớm báo hiệu cho một ngày nóng nực thường thấy của một thành phố miền Nam. Sức sống của những tia nắng sớm đã xua đi cái thê lương của nơi vốn dành cho những người không còn trên dương thế. Người đàn ông trên xe lăn chầm chậm di chuyển giữa những hàng mộ thẳng tắp đến khu dành cho những người không có mộ chôn, chỉ có hình thờ hoặc hình và lọ tro cốt. Khung cảnh tươi sáng cũng không giúp gương mặt người này bớt vẻ thê lương. Anh đưa mắt kiếm tìm, giữa muôn vàn khuôn mặt anh đã ngay lập tức nhìn ra cô, một cô bé có gương mặt trẻ con và đôi mắt kính. Gương mặt mà cho dù anh có nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng rõ ràng từng đường nét, lúc vui lúc cười hào hứng, lúc xụ mặt, lúc chưng hửng, lúc thẹn thùng. Đời anh chưa thấy từ nào vô nghĩa bằng hai từ hối hận, việc đã quyết định thì dù có tiếc nuối cũng ích gì, tập trung vào hiện tại chẳng phải tốt hơn sao. Nhưng giờ đây, trong tâm trạng đau… Tác giả: TiingChung cư New Era là một chung cư cao cấp nằm bên bờ sông, từ trên cao nhìn xuống có thể ngắm dòng sông uốn lượn và phong cảnh thành phố lung linh ánh đèn phía bên kia bờ. Nguyện đi lên phòng Lĩnh và nhấn chuông cửa. Cửa mở, một anh chàng dáng cao dong dỏng, ăn mặc như người mẫu với mái tóc lãng tử bồng bềnh ngang vai xuất hiện ở cửa._Xin chào quý cô, rất hân hạnh được mời cô vào.Nguyện cười cười khẽ lườm anh chàng rồi bước vào. Đến bộ ghế salon giữa phòng khách, NGuyện thả giỏ và áo khoác xuống rồi bước đến tủ lạnh lấy hộp nước táo ép mang lại bàn rót cho mỗi người một ly rồi cầm lên đưa cho Lĩnh một ly, cả hai cụng nhẹ rồi cùng nâng lên uống._Nói đi cô em, hôm nay đến tìm anh là có việc gì?_Ngày mai em cần mượn bếp của anh nấu canh gà hầm sâm, và phần ăn cho 4 người._Mượn bếp? Có mượn đầu bếp lun không?Nguyện chớp chớp mắt, gật gật đầu._Mượn bếp của anh? Dễ thôi! Mượn anh cũng không khó chỉ là ...Lĩnh cố tình kéo dài, Nguyên xụ mặt ngó anh chàng chờ xem là điều kiện gì?_Em khai ra đi._Khai gì?_Tất cả._Tất cả là gì?_Anh chàng của em tên gì? Làm gì, nhà ở đâu...nói chung là có gì thì khai ra hết.Có cần phải nhạy cảm đến thế không cha nội. Nguyện nhăn mặt:_Sao em lại phải nói cho anh biết chứ? Nếu muốn biết thì mau giúp đỡ em, một ngày đẹp trời nào đó em thấy có tâm trạng vui vẻ thoải mái sẽ nói cho anh biết._Em đừng có ép anh phải mướn người đi theo dõi em._Nếu anh rảnh rỗi như vậy thì quan tâm đến chị Jess một chút đi, chị ấy sẽ cảm kích lắm đó. Em gọi cho chị ấy liền nhé!Jess là tên gọi tắt của Jessica Vân, cô nàng đã điên cuồng theo đuổi Lĩnh mấy năm nay khiến anh chàng ngán đến tận cổ, suốt ngày lẩn như chạch để trốn cô nàng._Ai da! Nguyện ôm trán kêu lên_Dám đe dọa anh trai này hả! Lĩnh đã đưa tay búng lên trán của Nguyện một cái rồi giật lấy điện thoại trên tay cô._Thù này không báo, bản cô nương sao có thể ngẩng cao đầu. Nói rồi Nguyện lấy ngay chiếc gối trên ghế sofa, đập túi tụi vào người anh chàng.Nguyện ra sức đánh, Lĩnh vừa né, vừa đỡ, cả hai chạy vòng vòng khắp phòngMột lát sau, Lĩnh đủng đỉnh nhìn Nguyện đứng ôm ngực thở hổn hển:_Hết sức rồi sao! Để anh đây ngồi một chỗ cho cô em đánh cho dễ nhé.Nguyện xua tay ngồi phịch xuống ghế._Đình chiến!Chuông điện thoại của Nguyện reng, Nguyện vội bắt máy:_Dạ con nghe mẹ._Con giờ đang ở đâu?_Con đang ở chỗ anh Lĩnh bàn chút chuyện, giờ con về liền đây.Nguyện tắt máy rồi nói với Lĩnh:_Giờ em phải về, mai anh nhớ chuẩn bị nguyện liệu, 9h em đến sẽ làm luôn._Ủa, ở đâu ra vậy, tui có nói là đồng ý bao giờ?_Thôi mà anh trai, giúp em lần này đi, em hứa khi nào kế được em sẽ không giấu điều gì._Thật?_Thật. Nguyện gật đầu._Thật là chuyện gì cũng sẽ kể.NGuyện lại gật đầu, nhìn vẻ mặt gian gian của Lĩnh, Nguyện lại thấy hơi chột dạ, không biết đã hố những gì nữa nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, tới đâu tính tới đó vậy._Thôi được, tạm tha cho em, giờ anh đưa em về._Anh thật là một người anh tốt! Nguyện khoác tay Lĩnh ra chiều nịnh nọt._Anh luôn luôn là người anh tốt. Lĩnh hiên ngang tuyên bố.Cả hai cười tít mắt.

Chương 12