Tác giả:

Mỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23…

Chương 77: Tôi là người đơn giản...

Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!Tác giả: MiaMỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người đơn giản luôn mong ước có một cuộc sống giản đơn...Một kẻ ghét cô đơn nhưng vẫn cứ thích sự yên tĩnh, thích ở một mình...Một kẻ luôn tôn thờ chủ nghĩa tự do...Đó là một căn nhà nhỏ có với nhiều cửa sổ, có thể dễ dàng ngắm nhìn một góc thành phố từ trên cao.Đó là những ngày để lòng thư thản, những ngày không phải bắt đầu vào mỗi sáng với công việc mình không hề thích, nhìn mặt những kẻ mình không thích nhưng vẫn phải tươi cười.Những ngày cứ nằm lì ở nhà, không có việc quan trọng thì tuyệt đối không ra ngoài. Thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi. Ăn mặc xuề xòa cũng không ai để ý, thoải mái nhất là khi không cần mặc áo ngực, thậm chí vài ba ngày không gội đầu cũng chẳng sao.Những ngày không còn phải quan tâm tới tiếng đồng hồ báo thức, cứ thế mà nằm ngủ một mạch tới tận trưa.Những ngày mà ánh mặt trời rọi xuyên qua ô cửa, thức dậy vươn vai, mỉm cười chào ngày mới mà chẳng phải suy nghĩ những thứ mệt nhoài.Những ngày mà tự mình đi chợ, tự tay nấu những món ăn mình thích, thích món mình nấu.Rồi có những ngày gió bấc mưa ngâu, một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, một vài quyển tiểu thuyết hay bộ phim tình cảm dài tập, một chú cún nhỏ nằm im bên cạnh, một tách cà phê đen nghi ngút khói bay, một bài nhạc "On rainy days" nghe hoài không chán cùng văng vẳng bên tai tiếng mưa rơi lã chã... Và nếu lúc này cảm thấy bản thân yếu đuối, tôi có thể nằm cuộn trong chăn khóc thật to mà chẳng sợ ai nghe thấy, chẳng phải lo sợ rằng sớm mai có người sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình.Hay là vào những ngày nắng nhẹ, vẫn bên chiếc giường nằm cạnh cửa sổ, vẫn lại một tách cà phê đen cùng một chiếc laptop, ở đấy ngày ngày tâm trạng không tốt thì lại cắm đầu vào viết lách.Thi thoảng lại cùng lũ bạn thân xách ba lô lên và đi đâu đó, hoặc cũng có thể đi một mình...Cứ thế sống một mình, một cuộc đời giản đơn mình luôn khao khát, một cuộc sống độc thân không vướng bận.Thế nhưng người ta vẫn hay bảo, thường những thứ mình cho là đơn giản nhất, lại là những thứ không dễ dàng có được nhất...***Hà Nội, 27.05.2017...Cho những ngày không biết phải làm gì...:)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Image removed.

Một người đơn giản luôn mong ước có một cuộc sống giản đơn...

Một kẻ ghét cô đơn nhưng vẫn cứ thích sự yên tĩnh, thích ở một mình...

Một kẻ luôn tôn thờ chủ nghĩa tự do...

Đó là một căn nhà nhỏ có với nhiều cửa sổ, có thể dễ dàng ngắm nhìn một góc thành phố từ trên cao.

Đó là những ngày để lòng thư thản, những ngày không phải bắt đầu vào mỗi sáng với công việc mình không hề thích, nhìn mặt những kẻ mình không thích nhưng vẫn phải tươi cười.

Những ngày cứ nằm lì ở nhà, không có việc quan trọng thì tuyệt đối không ra ngoài. Thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi. Ăn mặc xuề xòa cũng không ai để ý, thoải mái nhất là khi không cần mặc áo ngực, thậm chí vài ba ngày không gội đầu cũng chẳng sao.

Những ngày không còn phải quan tâm tới tiếng đồng hồ báo thức, cứ thế mà nằm ngủ một mạch tới tận trưa.

Những ngày mà ánh mặt trời rọi xuyên qua ô cửa, thức dậy vươn vai, mỉm cười chào ngày mới mà chẳng phải suy nghĩ những thứ mệt nhoài.

Những ngày mà tự mình đi chợ, tự tay nấu những món ăn mình thích, thích món mình nấu.

Rồi có những ngày gió bấc mưa ngâu, một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, một vài quyển tiểu thuyết hay bộ phim tình cảm dài tập, một chú cún nhỏ nằm im bên cạnh, một tách cà phê đen nghi ngút khói bay, một bài nhạc "On rainy days" nghe hoài không chán cùng văng vẳng bên tai tiếng mưa rơi lã chã... Và nếu lúc này cảm thấy bản thân yếu đuối, tôi có thể nằm cuộn trong chăn khóc thật to mà chẳng sợ ai nghe thấy, chẳng phải lo sợ rằng sớm mai có người sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình.

Hay là vào những ngày nắng nhẹ, vẫn bên chiếc giường nằm cạnh cửa sổ, vẫn lại một tách cà phê đen cùng một chiếc laptop, ở đấy ngày ngày tâm trạng không tốt thì lại cắm đầu vào viết lách.

Thi thoảng lại cùng lũ bạn thân xách ba lô lên và đi đâu đó, hoặc cũng có thể đi một mình...

Cứ thế sống một mình, một cuộc đời giản đơn mình luôn khao khát, một cuộc sống độc thân không vướng bận.

Thế nhưng người ta vẫn hay bảo, thường những thứ mình cho là đơn giản nhất, lại là những thứ không dễ dàng có được nhất...

***

Hà Nội, 27.05.2017...

Cho những ngày không biết phải làm gì...:)

Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!Tác giả: MiaMỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người đơn giản luôn mong ước có một cuộc sống giản đơn...Một kẻ ghét cô đơn nhưng vẫn cứ thích sự yên tĩnh, thích ở một mình...Một kẻ luôn tôn thờ chủ nghĩa tự do...Đó là một căn nhà nhỏ có với nhiều cửa sổ, có thể dễ dàng ngắm nhìn một góc thành phố từ trên cao.Đó là những ngày để lòng thư thản, những ngày không phải bắt đầu vào mỗi sáng với công việc mình không hề thích, nhìn mặt những kẻ mình không thích nhưng vẫn phải tươi cười.Những ngày cứ nằm lì ở nhà, không có việc quan trọng thì tuyệt đối không ra ngoài. Thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi. Ăn mặc xuề xòa cũng không ai để ý, thoải mái nhất là khi không cần mặc áo ngực, thậm chí vài ba ngày không gội đầu cũng chẳng sao.Những ngày không còn phải quan tâm tới tiếng đồng hồ báo thức, cứ thế mà nằm ngủ một mạch tới tận trưa.Những ngày mà ánh mặt trời rọi xuyên qua ô cửa, thức dậy vươn vai, mỉm cười chào ngày mới mà chẳng phải suy nghĩ những thứ mệt nhoài.Những ngày mà tự mình đi chợ, tự tay nấu những món ăn mình thích, thích món mình nấu.Rồi có những ngày gió bấc mưa ngâu, một chiếc giường đặt cạnh cửa sổ, một vài quyển tiểu thuyết hay bộ phim tình cảm dài tập, một chú cún nhỏ nằm im bên cạnh, một tách cà phê đen nghi ngút khói bay, một bài nhạc "On rainy days" nghe hoài không chán cùng văng vẳng bên tai tiếng mưa rơi lã chã... Và nếu lúc này cảm thấy bản thân yếu đuối, tôi có thể nằm cuộn trong chăn khóc thật to mà chẳng sợ ai nghe thấy, chẳng phải lo sợ rằng sớm mai có người sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình.Hay là vào những ngày nắng nhẹ, vẫn bên chiếc giường nằm cạnh cửa sổ, vẫn lại một tách cà phê đen cùng một chiếc laptop, ở đấy ngày ngày tâm trạng không tốt thì lại cắm đầu vào viết lách.Thi thoảng lại cùng lũ bạn thân xách ba lô lên và đi đâu đó, hoặc cũng có thể đi một mình...Cứ thế sống một mình, một cuộc đời giản đơn mình luôn khao khát, một cuộc sống độc thân không vướng bận.Thế nhưng người ta vẫn hay bảo, thường những thứ mình cho là đơn giản nhất, lại là những thứ không dễ dàng có được nhất...***Hà Nội, 27.05.2017...Cho những ngày không biết phải làm gì...:)

Chương 77: Tôi là người đơn giản...