Mỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23…
Chương 78: Dựa vào cái gì mà hy vọng?
Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!Tác giả: MiaMỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23… Lộ Tinh Hà ở bên Cảnh Cảnh 10 năm, 56 lần tỏ tình cũng chỉ trên danh nghĩa bạn bè. Huống chi tôi và cậu ngay cả bạn bè còn chưa đến thì thử hỏi, tôi dựa vào cái gì mà hy vọng đây?:)***Dạo này tôi hay có cái kiểu mà cứ mở điện thoại lên, là lại mong nhận được thông báo tin nhắn từ cậu ấy. Dạo này cứ luôn mơ mộng ảo huyền như vậy...Dạo này cứ luôn muốn tên cậu ấy lúc nào cũng phải đứng đầu danh sách inbox, ấy thế mà hiện lên được vài giây, một lúc sau lại trôi dạt xuống dưới cùng.:)Tối qua tôi đợi mãi mới thấy cậu ấy online để mà nhắn tin dặn dò mai thi. Rõ ràng là tôi hoàn toàn có thể nhắn lúc cậu ấy off, nhưng tôi không làm vậy. Vì thường những lúc đang online, thấy tin nhắn của tôi mà cậu ấy còn lơ đi, thì huống chi là off?:)Thật ra tôi cũng hiểu, để biết người đó có thích mình hay không, nhìn qua cách họ trả lời tin nhắn thôi cũng đủ biết được rồi. Trùng hợp thay, những cuộc trò chuyện của chúng tôi đều không lúc nào vượt quá 2 câu. Và tôi hiển nhiên luôn là người nhắn nhiều nhất. Xót xa thay, những lần cậu ấy "đã xem" hoặc cố tình không đọc tin nhắn của tôi còn nhiều hơn những lần cậu ấy rep. Mà cho dù có rep, cũng chỉ vỏn vẹn từ "Ok/Oke/Okie.."...:)Ok cái mẹ gì mà lắm thế?:)Cậu ấy thậm chí còn chưa bao giờ nói với tôi hai từ "Cảm ơn", sau tất cả những gì tôi đã làm...:)Ừm, và hôm qua cũng vậy, việc đầu tiên tôi làm mỗi sáng thức dậy là vội mở inbox ra xem cậu ấy đã rep hay chưa. Ấy thế mà thấy mỗi hai từ "Đã xem".:)Nói sao nhỉ? Thất vọng ư? Rõ ràng là cậu ấy chưa từng gieo cho tôi chút hy vọng nhỏ nhoi nào, thì sao có thể gọi là thất vọng được...:)Có nhiều bạn đọc cứ bảo tôi rằng, sắp tốt nghiệp rồi sao không thử tỏ tình đi.:)Tỏ tình?Đâu phải tôi chưa từng nghĩ đến việc đó. Chỉ là tôi phần nào hiểu rõ, xác suất thất bại của mình đã lên đến 99%. Và 1% còn lại tùy thuộc vào mức độ từ chối phũ phàng hay nhẹ nhàng của cậu ấy.:)***Hà Nội, 29.05.2017...Tóm lại là, tôi dựa vào cái gì để mà hy vọng đây?:)
Lộ Tinh Hà ở bên Cảnh Cảnh 10 năm, 56 lần tỏ tình cũng chỉ trên danh nghĩa bạn bè. Huống chi tôi và cậu ngay cả bạn bè còn chưa đến thì thử hỏi, tôi dựa vào cái gì mà hy vọng đây?:)
***
Dạo này tôi hay có cái kiểu mà cứ mở điện thoại lên, là lại mong nhận được thông báo tin nhắn từ cậu ấy. Dạo này cứ luôn mơ mộng ảo huyền như vậy...
Dạo này cứ luôn muốn tên cậu ấy lúc nào cũng phải đứng đầu danh sách inbox, ấy thế mà hiện lên được vài giây, một lúc sau lại trôi dạt xuống dưới cùng.:)
Tối qua tôi đợi mãi mới thấy cậu ấy online để mà nhắn tin dặn dò mai thi. Rõ ràng là tôi hoàn toàn có thể nhắn lúc cậu ấy off, nhưng tôi không làm vậy. Vì thường những lúc đang online, thấy tin nhắn của tôi mà cậu ấy còn lơ đi, thì huống chi là off?:)
Thật ra tôi cũng hiểu, để biết người đó có thích mình hay không, nhìn qua cách họ trả lời tin nhắn thôi cũng đủ biết được rồi. Trùng hợp thay, những cuộc trò chuyện của chúng tôi đều không lúc nào vượt quá 2 câu. Và tôi hiển nhiên luôn là người nhắn nhiều nhất. Xót xa thay, những lần cậu ấy "đã xem" hoặc cố tình không đọc tin nhắn của tôi còn nhiều hơn những lần cậu ấy rep. Mà cho dù có rep, cũng chỉ vỏn vẹn từ "Ok/Oke/Okie.."...:)
Ok cái mẹ gì mà lắm thế?:)
Cậu ấy thậm chí còn chưa bao giờ nói với tôi hai từ "Cảm ơn", sau tất cả những gì tôi đã làm...:)
Ừm, và hôm qua cũng vậy, việc đầu tiên tôi làm mỗi sáng thức dậy là vội mở inbox ra xem cậu ấy đã rep hay chưa. Ấy thế mà thấy mỗi hai từ "Đã xem".:)
Nói sao nhỉ? Thất vọng ư? Rõ ràng là cậu ấy chưa từng gieo cho tôi chút hy vọng nhỏ nhoi nào, thì sao có thể gọi là thất vọng được...:)
Có nhiều bạn đọc cứ bảo tôi rằng, sắp tốt nghiệp rồi sao không thử tỏ tình đi.:)
Tỏ tình?
Đâu phải tôi chưa từng nghĩ đến việc đó. Chỉ là tôi phần nào hiểu rõ, xác suất thất bại của mình đã lên đến 99%. Và 1% còn lại tùy thuộc vào mức độ từ chối phũ phàng hay nhẹ nhàng của cậu ấy.:)
***
Hà Nội, 29.05.2017...
Tóm lại là, tôi dựa vào cái gì để mà hy vọng đây?:)
Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!Tác giả: MiaMỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23… Lộ Tinh Hà ở bên Cảnh Cảnh 10 năm, 56 lần tỏ tình cũng chỉ trên danh nghĩa bạn bè. Huống chi tôi và cậu ngay cả bạn bè còn chưa đến thì thử hỏi, tôi dựa vào cái gì mà hy vọng đây?:)***Dạo này tôi hay có cái kiểu mà cứ mở điện thoại lên, là lại mong nhận được thông báo tin nhắn từ cậu ấy. Dạo này cứ luôn mơ mộng ảo huyền như vậy...Dạo này cứ luôn muốn tên cậu ấy lúc nào cũng phải đứng đầu danh sách inbox, ấy thế mà hiện lên được vài giây, một lúc sau lại trôi dạt xuống dưới cùng.:)Tối qua tôi đợi mãi mới thấy cậu ấy online để mà nhắn tin dặn dò mai thi. Rõ ràng là tôi hoàn toàn có thể nhắn lúc cậu ấy off, nhưng tôi không làm vậy. Vì thường những lúc đang online, thấy tin nhắn của tôi mà cậu ấy còn lơ đi, thì huống chi là off?:)Thật ra tôi cũng hiểu, để biết người đó có thích mình hay không, nhìn qua cách họ trả lời tin nhắn thôi cũng đủ biết được rồi. Trùng hợp thay, những cuộc trò chuyện của chúng tôi đều không lúc nào vượt quá 2 câu. Và tôi hiển nhiên luôn là người nhắn nhiều nhất. Xót xa thay, những lần cậu ấy "đã xem" hoặc cố tình không đọc tin nhắn của tôi còn nhiều hơn những lần cậu ấy rep. Mà cho dù có rep, cũng chỉ vỏn vẹn từ "Ok/Oke/Okie.."...:)Ok cái mẹ gì mà lắm thế?:)Cậu ấy thậm chí còn chưa bao giờ nói với tôi hai từ "Cảm ơn", sau tất cả những gì tôi đã làm...:)Ừm, và hôm qua cũng vậy, việc đầu tiên tôi làm mỗi sáng thức dậy là vội mở inbox ra xem cậu ấy đã rep hay chưa. Ấy thế mà thấy mỗi hai từ "Đã xem".:)Nói sao nhỉ? Thất vọng ư? Rõ ràng là cậu ấy chưa từng gieo cho tôi chút hy vọng nhỏ nhoi nào, thì sao có thể gọi là thất vọng được...:)Có nhiều bạn đọc cứ bảo tôi rằng, sắp tốt nghiệp rồi sao không thử tỏ tình đi.:)Tỏ tình?Đâu phải tôi chưa từng nghĩ đến việc đó. Chỉ là tôi phần nào hiểu rõ, xác suất thất bại của mình đã lên đến 99%. Và 1% còn lại tùy thuộc vào mức độ từ chối phũ phàng hay nhẹ nhàng của cậu ấy.:)***Hà Nội, 29.05.2017...Tóm lại là, tôi dựa vào cái gì để mà hy vọng đây?:)