Tác giả:

“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…

Chương 76: Tình cảm: Tới kĩ viện (1)

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “ Sau này không có việc gì làm thì cũng đừng học theo hạ nhân nấu cơm, cũng không phải si cũng lường trước được chuyện kia”Nụ cười xấu xa mỉa mai của hắn khắc ở bên môi, càng laijcos hêm vài phần tà khí. “ Nhanh như vậy đã muốn đi rồi ?”Hữu Nhàn thấp giọng hỏi.Nàng có rất ít cơ hội có thể ở cùng một chỗ với hắn,có trời mới biết nàng muốn hắn có thể ở bên nàng nhiều như thế nào.“ Ta còn có việc”Cặp lông mày hơi nhíu lại,hắn tùy tiện nói ra một cái cớ.Hắn chưa bao giờ muốn ở cùng nàng trong một căn phòng quá lâu.Lần này đã được coi là lâu nhất.“ Vậy……… được rồi”Hắn lấy “ công việc” làm cái cớ,nàng dù biết là cái cớ nhưng cũng không biết phải nói gì.Hắn chỉ khẽ cười nhạt rồi quay người bước ra khỏi cửa phòng.Hắn không hề quay đầu lại,không hề lưu luyến quay lại nhìn nàng.Mà ngay sau lưng hắn,một cặp mắt phượng xinh đẹp ngay cả một cái chớp mắt cũng không có,gắt gao nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn đi xa dần.Nàng thề, một ngày nào đó,nàng sẽ khiến cho hắn yêu nàng.Những ngày sau đó,Thuộc Phong không phải là cố ý tránh mặt nàng,mà là đương kim thánh thượng hạ chỉ để hắn tiếp đãi Vương Tử của Thiên Diệp quốc tới giao hảo.Thuộc Phong dù trẻ tuổi,nhưng hắn là Vương Gia cao quý nhất tại vương triều.Thiệu Phong dù còn trẻ nhưng tâm tư thâm trầm kín đáo,ngay từ nhỏ đã bộc lộ sự thông minh vượt trội so với người thường,bởi vậy hắn đặc biệt được Thuộc lão gia coi trọng.Đến năm hắn mười bốn tuổi,tất cả những chuyện quan trọng liên quan tới xã tắc,Thuộc lão gia đều nghe qua ý kiến của hắn.Sau khi Thuộc lão gia đột ngột qua đời,hắn nhờ vào tư duy nhanh nhạy,sử xự khéo léo,làm việc gọn ngàng,quyết đoán,lạnh lùng, nhanh chóng dẹp trừ bọn phản loạn.Hữu Hạo lớn hơn Thiệu Phong ba tuổi,nếu không phải Hữu Hạo là con trai độc nhất của Giang vương gia,lại liên tiếp lập chiến công cũng sẽ không được phong tước sớm như vậy.Mà hoàn cảnh của Thiệu Phong hoàn toàn khác với Hữu Hạo,hắn mặc dù dũng mãnh thiện chiến,dù tuổi còn nhỏ nhưng đã được coi trọng,tương lai còn phải gánh vác nhiều trọng trách khó khăn.Cho nên, lần này tiếp đón vương tử của Thiên Diệp quốc là cơ hội tuyệt hảo để hắn bộc lộ khả năng.“ Tần Tương, mấy ngày nay sao không thấy ngươi ở cùng một chỗ với Thuộc Phong? Hắn ở đâu? Vì sao chỉ gặp được ngươi mà không gặp được hắn?”Chạng vạng hôm nay, Hữu Nhàn lại đi tìm Thuộc Phong nhưng cũng không ngoài dự đoán,vẫn là không gặp được hắn.“ Nương nương,những ngày này vương gia đều bồi vương tử của Thiên Diệp quốc đi thăm thú kinh thành, để hiểu hơn về tình hình của dân gian,người thật sự là bận rộn”Tần Tương không dám nói thật,chỉ có thể không nói rõ cho nàng biết sự thật là gì mà thôi.Hữu Nhàn nhíu lông mày.“ Chỉ là đi dạo kinh thành thôi mà cần nhiều ngày như vậy sao?”Tần Tương mất tự nhiên nhếch môi,hướng Hữu Nhàn cười gượng.“ Nương nương ,người không phải không biết Thiên Vũ hoàng triều chúng ta đất đai rộng lớn,kinh thành phồn hoa náo nhiệt,ngay một lúc đi thăm không hết cũng là chuyện bình thường.”

“ Sau này không có việc gì làm thì cũng đừng học theo hạ nhân nấu cơm, cũng không phải si cũng lường trước được chuyện kia”

Nụ cười xấu xa mỉa mai của hắn khắc ở bên môi, càng laijcos hêm vài phần tà khí. “ Nhanh như vậy đã muốn đi rồi ?”

Hữu Nhàn thấp giọng hỏi.

Nàng có rất ít cơ hội có thể ở cùng một chỗ với hắn,có trời mới biết nàng muốn hắn có thể ở bên nàng nhiều như thế nào.

“ Ta còn có việc”

Cặp lông mày hơi nhíu lại,hắn tùy tiện nói ra một cái cớ.

Hắn chưa bao giờ muốn ở cùng nàng trong một căn phòng quá lâu.

Lần này đã được coi là lâu nhất.

“ Vậy……… được rồi”

Hắn lấy “ công việc” làm cái cớ,nàng dù biết là cái cớ nhưng cũng không biết phải nói gì.

Hắn chỉ khẽ cười nhạt rồi quay người bước ra khỏi cửa phòng.

Hắn không hề quay đầu lại,không hề lưu luyến quay lại nhìn nàng.

Mà ngay sau lưng hắn,một cặp mắt phượng xinh đẹp ngay cả một cái chớp mắt cũng không có,gắt gao nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn đi xa
dần.

Nàng thề, một ngày nào đó,nàng sẽ khiến cho hắn yêu nàng.

Những ngày sau đó,Thuộc Phong không phải là cố ý tránh mặt nàng,mà là đương kim thánh thượng hạ chỉ để hắn tiếp đãi Vương Tử của Thiên Diệp
quốc tới giao hảo.

Thuộc Phong dù trẻ tuổi,nhưng hắn là Vương Gia cao quý nhất tại vương triều.

Thiệu Phong dù còn trẻ nhưng tâm tư thâm trầm kín đáo,ngay từ nhỏ đã
bộc lộ sự thông minh vượt trội so với người thường,bởi vậy hắn đặc biệt
được Thuộc lão gia coi trọng.

Đến năm hắn mười bốn tuổi,tất cả những chuyện quan trọng liên quan tới xã tắc,Thuộc lão gia đều nghe qua ý kiến của hắn.

Sau khi Thuộc lão gia đột ngột qua đời,hắn nhờ vào tư duy nhanh
nhạy,sử xự khéo léo,làm việc gọn ngàng,quyết đoán,lạnh lùng, nhanh chóng dẹp trừ bọn phản loạn.

Hữu Hạo lớn hơn Thiệu Phong ba tuổi,nếu không phải Hữu Hạo là con
trai độc nhất của Giang vương gia,lại liên tiếp lập chiến công cũng sẽ
không được phong tước sớm như vậy.

Mà hoàn cảnh của Thiệu Phong hoàn toàn khác với Hữu Hạo,hắn mặc dù
dũng mãnh thiện chiến,dù tuổi còn nhỏ nhưng đã được coi trọng,tương lai
còn phải gánh vác nhiều trọng trách khó khăn.

Cho nên, lần này tiếp đón vương tử của Thiên Diệp quốc là cơ hội tuyệt hảo để hắn bộc lộ khả năng.

“ Tần Tương, mấy ngày nay sao không thấy ngươi ở cùng một chỗ với
Thuộc Phong? Hắn ở đâu? Vì sao chỉ gặp được ngươi mà không gặp được
hắn?”

Chạng vạng hôm nay, Hữu Nhàn lại đi tìm Thuộc Phong nhưng cũng không ngoài dự đoán,vẫn là không gặp được hắn.

“ Nương nương,những ngày này vương gia đều bồi vương tử của Thiên
Diệp quốc đi thăm thú kinh thành, để hiểu hơn về tình hình của dân
gian,người thật sự là bận rộn”

Tần Tương không dám nói thật,chỉ có thể không nói rõ cho nàng biết sự thật là gì mà thôi.

Hữu Nhàn nhíu lông mày.

“ Chỉ là đi dạo kinh thành thôi mà cần nhiều ngày như vậy sao?”

Tần Tương mất tự nhiên nhếch môi,hướng Hữu Nhàn cười gượng.

“ Nương nương ,người không phải không biết Thiên Vũ hoàng triều chúng ta đất đai rộng lớn,kinh thành phồn hoa náo nhiệt,ngay một lúc đi thăm
không hết cũng là chuyện bình thường.”

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “ Sau này không có việc gì làm thì cũng đừng học theo hạ nhân nấu cơm, cũng không phải si cũng lường trước được chuyện kia”Nụ cười xấu xa mỉa mai của hắn khắc ở bên môi, càng laijcos hêm vài phần tà khí. “ Nhanh như vậy đã muốn đi rồi ?”Hữu Nhàn thấp giọng hỏi.Nàng có rất ít cơ hội có thể ở cùng một chỗ với hắn,có trời mới biết nàng muốn hắn có thể ở bên nàng nhiều như thế nào.“ Ta còn có việc”Cặp lông mày hơi nhíu lại,hắn tùy tiện nói ra một cái cớ.Hắn chưa bao giờ muốn ở cùng nàng trong một căn phòng quá lâu.Lần này đã được coi là lâu nhất.“ Vậy……… được rồi”Hắn lấy “ công việc” làm cái cớ,nàng dù biết là cái cớ nhưng cũng không biết phải nói gì.Hắn chỉ khẽ cười nhạt rồi quay người bước ra khỏi cửa phòng.Hắn không hề quay đầu lại,không hề lưu luyến quay lại nhìn nàng.Mà ngay sau lưng hắn,một cặp mắt phượng xinh đẹp ngay cả một cái chớp mắt cũng không có,gắt gao nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn đi xa dần.Nàng thề, một ngày nào đó,nàng sẽ khiến cho hắn yêu nàng.Những ngày sau đó,Thuộc Phong không phải là cố ý tránh mặt nàng,mà là đương kim thánh thượng hạ chỉ để hắn tiếp đãi Vương Tử của Thiên Diệp quốc tới giao hảo.Thuộc Phong dù trẻ tuổi,nhưng hắn là Vương Gia cao quý nhất tại vương triều.Thiệu Phong dù còn trẻ nhưng tâm tư thâm trầm kín đáo,ngay từ nhỏ đã bộc lộ sự thông minh vượt trội so với người thường,bởi vậy hắn đặc biệt được Thuộc lão gia coi trọng.Đến năm hắn mười bốn tuổi,tất cả những chuyện quan trọng liên quan tới xã tắc,Thuộc lão gia đều nghe qua ý kiến của hắn.Sau khi Thuộc lão gia đột ngột qua đời,hắn nhờ vào tư duy nhanh nhạy,sử xự khéo léo,làm việc gọn ngàng,quyết đoán,lạnh lùng, nhanh chóng dẹp trừ bọn phản loạn.Hữu Hạo lớn hơn Thiệu Phong ba tuổi,nếu không phải Hữu Hạo là con trai độc nhất của Giang vương gia,lại liên tiếp lập chiến công cũng sẽ không được phong tước sớm như vậy.Mà hoàn cảnh của Thiệu Phong hoàn toàn khác với Hữu Hạo,hắn mặc dù dũng mãnh thiện chiến,dù tuổi còn nhỏ nhưng đã được coi trọng,tương lai còn phải gánh vác nhiều trọng trách khó khăn.Cho nên, lần này tiếp đón vương tử của Thiên Diệp quốc là cơ hội tuyệt hảo để hắn bộc lộ khả năng.“ Tần Tương, mấy ngày nay sao không thấy ngươi ở cùng một chỗ với Thuộc Phong? Hắn ở đâu? Vì sao chỉ gặp được ngươi mà không gặp được hắn?”Chạng vạng hôm nay, Hữu Nhàn lại đi tìm Thuộc Phong nhưng cũng không ngoài dự đoán,vẫn là không gặp được hắn.“ Nương nương,những ngày này vương gia đều bồi vương tử của Thiên Diệp quốc đi thăm thú kinh thành, để hiểu hơn về tình hình của dân gian,người thật sự là bận rộn”Tần Tương không dám nói thật,chỉ có thể không nói rõ cho nàng biết sự thật là gì mà thôi.Hữu Nhàn nhíu lông mày.“ Chỉ là đi dạo kinh thành thôi mà cần nhiều ngày như vậy sao?”Tần Tương mất tự nhiên nhếch môi,hướng Hữu Nhàn cười gượng.“ Nương nương ,người không phải không biết Thiên Vũ hoàng triều chúng ta đất đai rộng lớn,kinh thành phồn hoa náo nhiệt,ngay một lúc đi thăm không hết cũng là chuyện bình thường.”

Chương 76: Tình cảm: Tới kĩ viện (1)