P.S:Anh công của chúng ta tóc trắng nhé ^^ Trên đường nhỏ chật hẹp trong rừng,một chiếc xe ngựa đơn sơ bay nhanh mang theo bụi đất mờ mịt,xa phu đè xuống nón cỏ trên đầu,quơ roi ngựa xua đuổi mã ngựa tung vó. “Trần Minh,còn bao lâu mới đến kinh thành?” Màn xe được vén lên phân nửa,từ bên trong xe lộ ra một gương mặt tú nhã. Người này ước chừng hai mươi tuổi đang mặc cẩm y màu đen,eo buộc đai ngọc,ống tay áo cùng trên vạt áo đều được thêu mưu đồ tinh sảo,cùng ngọc quan trên đầu hợp lại càng tăng thêm sức mạnh,mười ngón tay thon dài siết chặt bóng loáng như ngọc. Hàm dưới giương cao,phượng mâu hẹp dài có nhiều chấm nhỏ lung linh lóe sáng,phong độ quả thực chỉ có ở công tử thời buổi hỗn loạn. “Sắp rồi điện hạ,ước chừng một ngày nửa sẽ đến.” Xa phu vừa trả lời vừa giục ngựa chạy như điên. “Nhanh lên,đêm nay chúng ta nhất định phải về kinh.” Nhận thấy không khí bốn phía có phần không tầm thường,Chu Tĩnh Thần để xuống màn xe lui về bên trong. Thân là tam hoàng tử thiên triều,hắn luôn thận…

Chương 16

Khí Ma HãmTác giả: Vạn ngữ / Thiên Nham / San Đóa LạpTruyện Đam MỹP.S:Anh công của chúng ta tóc trắng nhé ^^ Trên đường nhỏ chật hẹp trong rừng,một chiếc xe ngựa đơn sơ bay nhanh mang theo bụi đất mờ mịt,xa phu đè xuống nón cỏ trên đầu,quơ roi ngựa xua đuổi mã ngựa tung vó. “Trần Minh,còn bao lâu mới đến kinh thành?” Màn xe được vén lên phân nửa,từ bên trong xe lộ ra một gương mặt tú nhã. Người này ước chừng hai mươi tuổi đang mặc cẩm y màu đen,eo buộc đai ngọc,ống tay áo cùng trên vạt áo đều được thêu mưu đồ tinh sảo,cùng ngọc quan trên đầu hợp lại càng tăng thêm sức mạnh,mười ngón tay thon dài siết chặt bóng loáng như ngọc. Hàm dưới giương cao,phượng mâu hẹp dài có nhiều chấm nhỏ lung linh lóe sáng,phong độ quả thực chỉ có ở công tử thời buổi hỗn loạn. “Sắp rồi điện hạ,ước chừng một ngày nửa sẽ đến.” Xa phu vừa trả lời vừa giục ngựa chạy như điên. “Nhanh lên,đêm nay chúng ta nhất định phải về kinh.” Nhận thấy không khí bốn phía có phần không tầm thường,Chu Tĩnh Thần để xuống màn xe lui về bên trong. Thân là tam hoàng tử thiên triều,hắn luôn thận… Edit:TieumanulkBọn họ một trước một sau đi tới đại sảnh,Chu Tĩnh Vũ vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh bàn,trước mặt chén trà đã cạn,nha hoàn đang châm trà cho hắn.Chu Tĩnh Thần tiến đến chắp tay,liên tục cười nói “Thứ cho thần đệ vô lễ để đại hoàng huynh đợi lâu.” Nhưng trong lòng đang suy đoán lần này đối phương đến đây vì chuyện gì.“Không lâu lắm,tam đệ quá khách khí rồi.” Chu Tĩnh Vũ lập tức đứng lên,đánh giá Chu Tĩnh Thần.Trừ tinh thần không tốt lắm ngoài ra thoạt nhìn đều bình thường,xem ra tối qua hẳn có người giúp hắn dập hỏa,còn đám người y phái tới thám thính phủ tam hoàng tử tất cả đều có đi không đi về,chắc chắn là tên Nghịch Thiên kia giúp nó.Nghĩ tới,ánh mắt Chu Tĩnh Vũ lại quét về phía khí ma.“Đa tạ đại hoàng huynh không trách tội.” Hắn thuận thế ngồi xuống nhưng không dám ngồi mạnh,nghiêng nhẹ người sang một bên giảm cơn đau ập đến.“Hừ ——” Khí ma cũng không đem Chu Tĩnh Vũ vào mắt,ngồi vào bên cạnh Chu Tĩnh Thần.Người này hôm qua hạ thuốc Chu Tĩnh Thần rồi còn tìm đến tận cửa giả vờ quan tâm,rõ ràng cấp kê bái niên không có ý tốt.Mới vừa thi triển chút pháp thuật đã biết mọi chuyện do thái tử cùng hoàng hậu bày ra,thật gian xảo!“Xin đại hoàng huynh đừng trách,tính tình y thế kia tiểu đệ cũng quản không được.” Đưa tay kéo lấy khí ma,vẻ mặt hắn có phần bất đắc dĩ.“Ra mắt thái tử.” Nể tình trước mặt Chu Tĩnh Thần,khí ma vẫn hỏa hiệp tùy ý chắp tay.Chu Tĩnh Vũ không vui nói: “Nghịch công tử là nhất biểu nhân tài,lại là ân nhân cứu mạng tam đệ,bổn cung lần trước đã muốn tiến cử ngài với phụ hoàng,không biết ý Nghịch công tử thế nào?”“Không cần,ta không thích làm quan.” Lạnh lùng cự tuyệt.“Tam đệ,chuyện này......” Chu Tĩnh Vũ lúng túng ngược lại đem tầm mắt chuyển sang Chu Tĩnh Thần.“Không biết hoàng hình tìm thần đệ có chuyện gì?” Vì dời đi lực chú ý của huynh trưởng,Chu Tĩnh Thần vội vàng chuyển đề tài.“A,hôm qua phụ hoàng có thưởng một lão sâm ngàn năm cho ta,với lại lần trước mời tam đệ đến Đông cung nghe tam đệ nói vết thương vẫn chưa khỏi hẳn,nên ta cố ý lấy đến đây cho đệ bồi bổ.” Chu tĩnh Vũ vung tay lên,thị vệphía sau lập tức ôm một cái hộp đỏ đi đến,cung kính đưa tới trước mặt bọn họ.Còn chưa mở hộp,sâm hương nồng nặc đã bay đến mũi,không cần nhìn cũng biết là bảo bối.“Thần đệ không dám.” Chu Tĩnh Thần liên tục từ chối.Không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần không phải gian sảo tức là đạo chích,huống chi hắn bị tập kích tám chín phần do đại hoàng huynh chủ đạo, giờ còn tới mèo khóc chuột,có trời mới biết y lại bày ra kế gì.Chuyện tối ngày hôm qua còn rõ mồn một trước mắt,hắn sẽ không ngu xuẩn đến hai ngày liên tiếp bị mẹ con bọn họ hãm hại.“Tam đệ quá khách khí rồi,thứ bổn cung tặng ra ngoài tuyệt không thu lại,nếu đệ không muốn thì cứ quăng đi là được.” Chu tĩnh Vũ vẻ mặt mất hứng làm bộ muốn mượn đề tài này tiếp diễn.“Này......”“Ta thay tam điện hạ nhận nó vậy.” Khí ma đột nhiên lên tiếng,nhận lấy hộp đỏ trong tay.Thứ tốt ngu gì không lấy,huống chi Tĩnh Thần trước đó không lâu vừa bị tổn thương,ngày hôm qua lại túng dục quá độ cũng nên bồi bổ.Y mặc kệ thái tử là hảo ý hay ác ý,dù sao nếu hắn dám làm chuyện bất lợi với Tĩnh Thần,y tuyệt đối sẽ không để cho thái tử sống từ nơi này đi ra ngoài.“Nghịch Thiên,trả lại.” Chu Tĩnh Thần nhíu mày.Rõ ràng hứa nghe lời hắn giờ lại tự chủ trương.“Nghịch công tử đã thay công tử nhận,vậy bổn cung còn có việc cáo từ trước.”Chu Tĩnh Vũ không có tiếp tục đợi rất nhanh đứng dậy rời đi,trước khi quét qua khí ma một cái.Người này rốt cuộc lai lịch ra sao? Chẳng những thân thủ cao siêu ngàn chén không say còn xuất quỷ nhập thần,nghe nữ tử thanh lâu tối qua nói y chẳng những đột nhiên xuất hiện trong phòng,sau đó đưa tam đệ đi,y đã hỏi thủ hạ canh giữ ngoài cửa nhưng bọn họ không thấy ai khả nghi.Chẳng lẻ y biết yêu thuật?“Lần sau không được thế này nửa,không có lệnh của ta không được nhận đồ người khác.” Sau khi Chu tĩnh Vũ rời đi,Chu Tĩnh Thần mặt xanh mét như tờ giấy trừng khí ma.Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện hắn tâm lực mệt mỏi,thật sự không muốn vì chút chuyện nhỏ mà cãi vả cùng khí ma.“Lần này xem như ý bổn tôn,lần sau nghe lời ngươi.” Khí ma ôm hộp sâm nháy mắt mấy cái.“Ngươi......” Chu Tĩnh Thần giận đến cả người phát run,một hồi lâu cũng không nói ra lời.Khí ma hiện tại cùng người trên giường rõ ràng là hai người khác nhau,tối hôm qua đối với hắn muốn gì được đó,nùng tình mật ý,khi xuống giường lại thay đổi bá đạo cường thế,thật tức chết hắn mà.

Edit:Tieumanulk

Bọn họ một trước một sau đi tới đại sảnh,Chu Tĩnh Vũ vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh bàn,trước mặt chén trà đã cạn,nha hoàn đang châm trà cho hắn.

Chu Tĩnh Thần tiến đến chắp tay,liên tục cười nói “Thứ cho thần đệ vô lễ để đại hoàng huynh đợi lâu.” Nhưng trong lòng đang suy đoán lần này đối phương đến đây vì chuyện gì.

“Không lâu lắm,tam đệ quá khách khí rồi.” Chu Tĩnh Vũ lập tức đứng lên,đánh giá Chu Tĩnh Thần.

Trừ tinh thần không tốt lắm ngoài ra thoạt nhìn đều bình thường,xem ra tối qua hẳn có người giúp hắn dập hỏa,còn đám người y phái tới thám thính phủ tam hoàng tử tất cả đều có đi không đi về,chắc chắn là tên Nghịch Thiên kia giúp nó.Nghĩ tới,ánh mắt Chu Tĩnh Vũ lại quét về phía khí ma.

“Đa tạ đại hoàng huynh không trách tội.” Hắn thuận thế ngồi xuống nhưng không dám ngồi mạnh,nghiêng nhẹ người sang một bên giảm cơn đau ập đến.

“Hừ ——” Khí ma cũng không đem Chu Tĩnh Vũ vào mắt,ngồi vào bên cạnh Chu Tĩnh Thần.

Người này hôm qua hạ thuốc Chu Tĩnh Thần rồi còn tìm đến tận cửa giả vờ quan tâm,rõ ràng cấp kê bái niên không có ý tốt.

Mới vừa thi triển chút pháp thuật đã biết mọi chuyện do thái tử cùng hoàng hậu bày ra,thật gian xảo!

“Xin đại hoàng huynh đừng trách,tính tình y thế kia tiểu đệ cũng quản không được.” Đưa tay kéo lấy khí ma,vẻ mặt hắn có phần bất đắc dĩ.

“Ra mắt thái tử.” Nể tình trước mặt Chu Tĩnh Thần,khí ma vẫn hỏa hiệp tùy ý chắp tay.

Chu Tĩnh Vũ không vui nói: “Nghịch công tử là nhất biểu nhân tài,lại là ân nhân cứu mạng tam đệ,bổn cung lần trước đã muốn tiến cử ngài với phụ hoàng,không biết ý Nghịch công tử thế nào?”

“Không cần,ta không thích làm quan.” Lạnh lùng cự tuyệt.

“Tam đệ,chuyện này......” Chu Tĩnh Vũ lúng túng ngược lại đem tầm mắt chuyển sang Chu Tĩnh Thần.

“Không biết hoàng hình tìm thần đệ có chuyện gì?” Vì dời đi lực chú ý của huynh trưởng,Chu Tĩnh Thần vội vàng chuyển đề tài.

“A,hôm qua phụ hoàng có thưởng một lão sâm ngàn năm cho ta,với lại lần trước mời tam đệ đến Đông cung nghe tam đệ nói vết thương vẫn chưa khỏi hẳn,nên ta cố ý lấy đến đây cho đệ bồi bổ.” Chu tĩnh Vũ vung tay lên,thị vệphía sau lập tức ôm một cái hộp đỏ đi đến,cung kính đưa tới trước mặt bọn họ.

Còn chưa mở hộp,sâm hương nồng nặc đã bay đến mũi,không cần nhìn cũng biết là bảo bối.

“Thần đệ không dám.” Chu Tĩnh Thần liên tục từ chối.

Không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần không phải gian sảo tức là đạo chích,huống chi hắn bị tập kích tám chín phần do đại hoàng huynh chủ đạo, giờ còn tới mèo khóc chuột,có trời mới biết y lại bày ra kế gì.

Chuyện tối ngày hôm qua còn rõ mồn một trước mắt,hắn sẽ không ngu xuẩn đến hai ngày liên tiếp bị mẹ con bọn họ hãm hại.

“Tam đệ quá khách khí rồi,thứ bổn cung tặng ra ngoài tuyệt không thu lại,nếu đệ không muốn thì cứ quăng đi là được.” Chu tĩnh Vũ vẻ mặt mất hứng làm bộ muốn mượn đề tài này tiếp diễn.

“Này......”

“Ta thay tam điện hạ nhận nó vậy.” Khí ma đột nhiên lên tiếng,nhận lấy hộp đỏ trong tay.

Thứ tốt ngu gì không lấy,huống chi Tĩnh Thần trước đó không lâu vừa bị tổn thương,ngày hôm qua lại túng dục quá độ cũng nên bồi bổ.

Y mặc kệ thái tử là hảo ý hay ác ý,dù sao nếu hắn dám làm chuyện bất lợi với Tĩnh Thần,y tuyệt đối sẽ không để cho thái tử sống từ nơi này đi ra ngoài.

“Nghịch Thiên,trả lại.” Chu Tĩnh Thần nhíu mày.

Rõ ràng hứa nghe lời hắn giờ lại tự chủ trương.

“Nghịch công tử đã thay công tử nhận,vậy bổn cung còn có việc cáo từ trước.”

Chu Tĩnh Vũ không có tiếp tục đợi rất nhanh đứng dậy rời đi,trước khi quét qua khí ma một cái.

Người này rốt cuộc lai lịch ra sao? Chẳng những thân thủ cao siêu ngàn chén không say còn xuất quỷ nhập thần,nghe nữ tử thanh lâu tối qua nói y chẳng những đột nhiên xuất hiện trong phòng,sau đó đưa tam đệ đi,y đã hỏi thủ hạ canh giữ ngoài cửa nhưng bọn họ không thấy ai khả nghi.

Chẳng lẻ y biết yêu thuật?

“Lần sau không được thế này nửa,không có lệnh của ta không được nhận đồ người khác.” Sau khi Chu tĩnh Vũ rời đi,Chu Tĩnh Thần mặt xanh mét như tờ giấy trừng khí ma.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện hắn tâm lực mệt mỏi,thật sự không muốn vì chút chuyện nhỏ mà cãi vả cùng khí ma.

“Lần này xem như ý bổn tôn,lần sau nghe lời ngươi.” Khí ma ôm hộp sâm nháy mắt mấy cái.

“Ngươi......” Chu Tĩnh Thần giận đến cả người phát run,một hồi lâu cũng không nói ra lời.

Khí ma hiện tại cùng người trên giường rõ ràng là hai người khác nhau,tối hôm qua đối với hắn muốn gì được đó,nùng tình mật ý,khi xuống giường lại thay đổi bá đạo cường thế,thật tức chết hắn mà.

Khí Ma HãmTác giả: Vạn ngữ / Thiên Nham / San Đóa LạpTruyện Đam MỹP.S:Anh công của chúng ta tóc trắng nhé ^^ Trên đường nhỏ chật hẹp trong rừng,một chiếc xe ngựa đơn sơ bay nhanh mang theo bụi đất mờ mịt,xa phu đè xuống nón cỏ trên đầu,quơ roi ngựa xua đuổi mã ngựa tung vó. “Trần Minh,còn bao lâu mới đến kinh thành?” Màn xe được vén lên phân nửa,từ bên trong xe lộ ra một gương mặt tú nhã. Người này ước chừng hai mươi tuổi đang mặc cẩm y màu đen,eo buộc đai ngọc,ống tay áo cùng trên vạt áo đều được thêu mưu đồ tinh sảo,cùng ngọc quan trên đầu hợp lại càng tăng thêm sức mạnh,mười ngón tay thon dài siết chặt bóng loáng như ngọc. Hàm dưới giương cao,phượng mâu hẹp dài có nhiều chấm nhỏ lung linh lóe sáng,phong độ quả thực chỉ có ở công tử thời buổi hỗn loạn. “Sắp rồi điện hạ,ước chừng một ngày nửa sẽ đến.” Xa phu vừa trả lời vừa giục ngựa chạy như điên. “Nhanh lên,đêm nay chúng ta nhất định phải về kinh.” Nhận thấy không khí bốn phía có phần không tầm thường,Chu Tĩnh Thần để xuống màn xe lui về bên trong. Thân là tam hoàng tử thiên triều,hắn luôn thận… Edit:TieumanulkBọn họ một trước một sau đi tới đại sảnh,Chu Tĩnh Vũ vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh bàn,trước mặt chén trà đã cạn,nha hoàn đang châm trà cho hắn.Chu Tĩnh Thần tiến đến chắp tay,liên tục cười nói “Thứ cho thần đệ vô lễ để đại hoàng huynh đợi lâu.” Nhưng trong lòng đang suy đoán lần này đối phương đến đây vì chuyện gì.“Không lâu lắm,tam đệ quá khách khí rồi.” Chu Tĩnh Vũ lập tức đứng lên,đánh giá Chu Tĩnh Thần.Trừ tinh thần không tốt lắm ngoài ra thoạt nhìn đều bình thường,xem ra tối qua hẳn có người giúp hắn dập hỏa,còn đám người y phái tới thám thính phủ tam hoàng tử tất cả đều có đi không đi về,chắc chắn là tên Nghịch Thiên kia giúp nó.Nghĩ tới,ánh mắt Chu Tĩnh Vũ lại quét về phía khí ma.“Đa tạ đại hoàng huynh không trách tội.” Hắn thuận thế ngồi xuống nhưng không dám ngồi mạnh,nghiêng nhẹ người sang một bên giảm cơn đau ập đến.“Hừ ——” Khí ma cũng không đem Chu Tĩnh Vũ vào mắt,ngồi vào bên cạnh Chu Tĩnh Thần.Người này hôm qua hạ thuốc Chu Tĩnh Thần rồi còn tìm đến tận cửa giả vờ quan tâm,rõ ràng cấp kê bái niên không có ý tốt.Mới vừa thi triển chút pháp thuật đã biết mọi chuyện do thái tử cùng hoàng hậu bày ra,thật gian xảo!“Xin đại hoàng huynh đừng trách,tính tình y thế kia tiểu đệ cũng quản không được.” Đưa tay kéo lấy khí ma,vẻ mặt hắn có phần bất đắc dĩ.“Ra mắt thái tử.” Nể tình trước mặt Chu Tĩnh Thần,khí ma vẫn hỏa hiệp tùy ý chắp tay.Chu Tĩnh Vũ không vui nói: “Nghịch công tử là nhất biểu nhân tài,lại là ân nhân cứu mạng tam đệ,bổn cung lần trước đã muốn tiến cử ngài với phụ hoàng,không biết ý Nghịch công tử thế nào?”“Không cần,ta không thích làm quan.” Lạnh lùng cự tuyệt.“Tam đệ,chuyện này......” Chu Tĩnh Vũ lúng túng ngược lại đem tầm mắt chuyển sang Chu Tĩnh Thần.“Không biết hoàng hình tìm thần đệ có chuyện gì?” Vì dời đi lực chú ý của huynh trưởng,Chu Tĩnh Thần vội vàng chuyển đề tài.“A,hôm qua phụ hoàng có thưởng một lão sâm ngàn năm cho ta,với lại lần trước mời tam đệ đến Đông cung nghe tam đệ nói vết thương vẫn chưa khỏi hẳn,nên ta cố ý lấy đến đây cho đệ bồi bổ.” Chu tĩnh Vũ vung tay lên,thị vệphía sau lập tức ôm một cái hộp đỏ đi đến,cung kính đưa tới trước mặt bọn họ.Còn chưa mở hộp,sâm hương nồng nặc đã bay đến mũi,không cần nhìn cũng biết là bảo bối.“Thần đệ không dám.” Chu Tĩnh Thần liên tục từ chối.Không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần không phải gian sảo tức là đạo chích,huống chi hắn bị tập kích tám chín phần do đại hoàng huynh chủ đạo, giờ còn tới mèo khóc chuột,có trời mới biết y lại bày ra kế gì.Chuyện tối ngày hôm qua còn rõ mồn một trước mắt,hắn sẽ không ngu xuẩn đến hai ngày liên tiếp bị mẹ con bọn họ hãm hại.“Tam đệ quá khách khí rồi,thứ bổn cung tặng ra ngoài tuyệt không thu lại,nếu đệ không muốn thì cứ quăng đi là được.” Chu tĩnh Vũ vẻ mặt mất hứng làm bộ muốn mượn đề tài này tiếp diễn.“Này......”“Ta thay tam điện hạ nhận nó vậy.” Khí ma đột nhiên lên tiếng,nhận lấy hộp đỏ trong tay.Thứ tốt ngu gì không lấy,huống chi Tĩnh Thần trước đó không lâu vừa bị tổn thương,ngày hôm qua lại túng dục quá độ cũng nên bồi bổ.Y mặc kệ thái tử là hảo ý hay ác ý,dù sao nếu hắn dám làm chuyện bất lợi với Tĩnh Thần,y tuyệt đối sẽ không để cho thái tử sống từ nơi này đi ra ngoài.“Nghịch Thiên,trả lại.” Chu Tĩnh Thần nhíu mày.Rõ ràng hứa nghe lời hắn giờ lại tự chủ trương.“Nghịch công tử đã thay công tử nhận,vậy bổn cung còn có việc cáo từ trước.”Chu Tĩnh Vũ không có tiếp tục đợi rất nhanh đứng dậy rời đi,trước khi quét qua khí ma một cái.Người này rốt cuộc lai lịch ra sao? Chẳng những thân thủ cao siêu ngàn chén không say còn xuất quỷ nhập thần,nghe nữ tử thanh lâu tối qua nói y chẳng những đột nhiên xuất hiện trong phòng,sau đó đưa tam đệ đi,y đã hỏi thủ hạ canh giữ ngoài cửa nhưng bọn họ không thấy ai khả nghi.Chẳng lẻ y biết yêu thuật?“Lần sau không được thế này nửa,không có lệnh của ta không được nhận đồ người khác.” Sau khi Chu tĩnh Vũ rời đi,Chu Tĩnh Thần mặt xanh mét như tờ giấy trừng khí ma.Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện hắn tâm lực mệt mỏi,thật sự không muốn vì chút chuyện nhỏ mà cãi vả cùng khí ma.“Lần này xem như ý bổn tôn,lần sau nghe lời ngươi.” Khí ma ôm hộp sâm nháy mắt mấy cái.“Ngươi......” Chu Tĩnh Thần giận đến cả người phát run,một hồi lâu cũng không nói ra lời.Khí ma hiện tại cùng người trên giường rõ ràng là hai người khác nhau,tối hôm qua đối với hắn muốn gì được đó,nùng tình mật ý,khi xuống giường lại thay đổi bá đạo cường thế,thật tức chết hắn mà.

Chương 16