“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 100: Động tình: Câu dẫn phu quân 2
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit: Anh TúcBeta: DựcHữu Nhàn lại một lần nữa đi vào thư phòng, lần này nàng quyết định đánh cược một lần, cố gắng một lần nữa.Nếu hắn đối với chính bản thân mình ngay cả một chút hứng thú cũng không có , như vậy tình yêu nàng hoàn toàn sẽ bị phán án tử hình.Lâu đại nương đã nhân cơ hội mượn cớ gọi Tần Tương đi nơi khác, Hữu Nhàn nhân cơ hội chạy vào phòng.“ Ngươi tới làm gì?”Vừa bước vào cửa, nghênh diện Hữu Nhàn là một đôi mắt lạnh lùng sắc bén.Thuộc Phong vốn đang phê duyệt tấu chương, Hữu Nhàn tiến vào lúc này rõ ràng là đã quấy rầy hắn làm công sự, hắn có vẻ khó chịu.“ Ta……………….”Hữu Nhàn muốn nói lại thôi, khẩu khí lạnh lùng của hắn khiến nàng hoảng sợ không tự chủ được mà lùi bước.Nàng cắn chặt răng, tối nay là cơ hội duy nhất của nàng đè nén lại sự e lệ trong lòng, nàng cắn răng vượt qua, từ từ chậm rãi cởi bỏ áo choàng.Áo choàng chậm rãi từ từ rơi xuống đất, lộ ra bên trong là nhất kiện sa mỏng giống như trong suốt.“ Ngươi……… làm gì vậy?”Thuộc Phong nhíu mày, mặt lạnh lùng, hai mắt giống như mắt chim ưng trừng trừng nhìn đường cong mĩ lệ của nàng.“ Ta muốn chàng……………..”Hữu Nhàn không nói nổi nữa, muốn nàng nói ra những lời câu dẫn hắn, nàng làm sao cũng không nói nổi.Lòng nàng rối loạn, nàng hít sâu một hơi, quyết định dùng hành động thực tế đến trả lời hắn.Nàng lớn gan đi tới trước mặt hắn. không để ý tới đáy mắt lạnh lẽo của hắn, kéo bàn tay ấm áp của hắn về phía ngực cao ngất của mình.“ Muốn ta………, được không?”Nàng khản cầu, nhìn thẳng hắn.Trong chuyện này, chính là nam nhân nhận sung sướng còn nữ nhân nhận đau nhức lại còn phải chảy máu nữa.Nhưng dù là vậy, nàng sẽ chịu đựng , chỉ cần hắn muốn nàng, mặc kệ là đau đớn tới mức như thế nào nàng cũng sẽ không kêu lấy một tiếng.Thuộc Phong nhếch môi thành một nụ cười lạnh.“Đường đường là Thuộc vương phi của Thuộc vương phủ , lại cư xử và hành động như một kỹ nữ bình thường.”Ngữ điệu trào phúng của hắn khiến cho toàn thân Hữu Nhàn cứng đờ tại chỗ.“Mặc kệ, chàng chỉ cần nhìn ta thôi, hiện tại nhìn ta được không?”Nàng ngẩng nên khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn thẳng hắn, trong mắt tràn ngập bi thương, tuyệt vọng nhưng cũng ánh nên tia hy vọng thuần khiến.Thuộc Phong khinh miệt liếc nhìn nàng, cười nhạo nói:“ Thật sự là nhìn người thì không nên nhìn dung mạo, sở dĩ chịu đau khổ bám lấy ta, chính là vì muốn có nam nhân?”Thuộc Phong nguy hiểm nheo lại mắt nhìn nàng, không đợi nàng nói xong liền tự mình đánh gẫy lời nói của nàng.Hắn vốn chỉ nghĩ nàng làm việc chỉ là tùy hứng, không ngờ rằng,nàng hóa ra lại là loại người d*m đ*ng như vậy!“ Không phải!”“ Không phải? Vậy là như thế nào?”Thuộc Phong nguy hiểm nheo con ngươi lại, không khách khí nắm chặt lấy cằm của nàng, dùng sức siết mạnh.Hữu Nhàn bị hành động bất thình lình của hắn dọa, hít phải một ngụm khí lạnh.“ Ta chỉ muốn , cùng chàng…………….”Thuộc Phong trào phúng, cười lạnh một tiếng, thô bạo xé rách quần áo của nàng, dáng người lung linh nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn mà không xót bất cứ một chỗ nào.
Edit: Anh Túc
Beta: Dực
Hữu Nhàn lại một lần nữa đi vào thư phòng, lần này nàng quyết định đánh cược một lần, cố gắng một lần nữa.
Nếu hắn đối với chính bản thân mình ngay cả một chút hứng thú cũng
không có , như vậy tình yêu nàng hoàn toàn sẽ bị phán án tử hình.
Lâu đại nương đã nhân cơ hội mượn cớ gọi Tần Tương đi nơi khác, Hữu Nhàn nhân cơ hội chạy vào phòng.
“ Ngươi tới làm gì?”
Vừa bước vào cửa, nghênh diện Hữu Nhàn là một đôi mắt lạnh lùng sắc bén.
Thuộc Phong vốn đang phê duyệt tấu chương, Hữu Nhàn tiến vào lúc này rõ ràng là đã quấy rầy hắn làm công sự, hắn có vẻ khó chịu.
“ Ta……………….”
Hữu Nhàn muốn nói lại thôi, khẩu khí lạnh lùng của hắn khiến nàng hoảng sợ không tự chủ được mà lùi bước.
Nàng cắn chặt răng, tối nay là cơ hội duy nhất của nàng đè nén lại sự e lệ trong lòng, nàng cắn răng vượt qua, từ từ chậm rãi cởi bỏ áo
choàng.
Áo choàng chậm rãi từ từ rơi xuống đất, lộ ra bên trong là nhất kiện sa mỏng giống như trong suốt.
“ Ngươi……… làm gì vậy?”
Thuộc Phong nhíu mày, mặt lạnh lùng, hai mắt giống như mắt chim ưng trừng trừng nhìn đường cong mĩ lệ của nàng.
“ Ta muốn chàng……………..”
Hữu Nhàn không nói nổi nữa, muốn nàng nói ra những lời câu dẫn hắn, nàng làm sao cũng không nói nổi.
Lòng nàng rối loạn, nàng hít sâu một hơi, quyết định dùng hành động thực tế đến trả lời hắn.
Nàng lớn gan đi tới trước mặt hắn. không để ý tới đáy mắt lạnh lẽo
của hắn, kéo bàn tay ấm áp của hắn về phía ngực cao ngất của mình.
“ Muốn ta………, được không?”
Nàng khản cầu, nhìn thẳng hắn.
Trong chuyện này, chính là nam nhân nhận sung sướng còn nữ nhân nhận đau nhức lại còn phải chảy máu nữa.
Nhưng dù là vậy, nàng sẽ chịu đựng , chỉ cần hắn muốn nàng, mặc kệ là đau đớn tới mức như thế nào nàng cũng sẽ không kêu lấy một tiếng.
Thuộc Phong nhếch môi thành một nụ cười lạnh.
“Đường đường là Thuộc vương phi của Thuộc vương phủ , lại cư xử và hành động như một kỹ nữ bình thường.”
Ngữ điệu trào phúng của hắn khiến cho toàn thân Hữu Nhàn cứng đờ tại chỗ.
“Mặc kệ, chàng chỉ cần nhìn ta thôi, hiện tại nhìn ta được không?”
Nàng ngẩng nên khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn thẳng hắn, trong mắt
tràn ngập bi thương, tuyệt vọng nhưng cũng ánh nên tia hy vọng thuần
khiến.
Thuộc Phong khinh miệt liếc nhìn nàng, cười nhạo nói:
“ Thật sự là nhìn người thì không nên nhìn dung mạo, sở dĩ chịu đau khổ bám lấy ta, chính là vì muốn có nam nhân?”
Thuộc Phong nguy hiểm nheo lại mắt nhìn nàng, không đợi nàng nói xong liền tự mình đánh gẫy lời nói của nàng.
Hắn vốn chỉ nghĩ nàng làm việc chỉ là tùy hứng, không ngờ rằng,nàng hóa ra lại là loại người d*m đ*ng như vậy!
“ Không phải!”
“ Không phải? Vậy là như thế nào?”
Thuộc Phong nguy hiểm nheo con ngươi lại, không khách khí nắm chặt lấy cằm của nàng, dùng sức siết mạnh.
Hữu Nhàn bị hành động bất thình lình của hắn dọa, hít phải một ngụm khí lạnh.
“ Ta chỉ muốn , cùng chàng…………….”
Thuộc Phong trào phúng, cười lạnh một tiếng, thô bạo xé rách quần áo
của nàng, dáng người lung linh nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn mà
không xót bất cứ một chỗ nào.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit: Anh TúcBeta: DựcHữu Nhàn lại một lần nữa đi vào thư phòng, lần này nàng quyết định đánh cược một lần, cố gắng một lần nữa.Nếu hắn đối với chính bản thân mình ngay cả một chút hứng thú cũng không có , như vậy tình yêu nàng hoàn toàn sẽ bị phán án tử hình.Lâu đại nương đã nhân cơ hội mượn cớ gọi Tần Tương đi nơi khác, Hữu Nhàn nhân cơ hội chạy vào phòng.“ Ngươi tới làm gì?”Vừa bước vào cửa, nghênh diện Hữu Nhàn là một đôi mắt lạnh lùng sắc bén.Thuộc Phong vốn đang phê duyệt tấu chương, Hữu Nhàn tiến vào lúc này rõ ràng là đã quấy rầy hắn làm công sự, hắn có vẻ khó chịu.“ Ta……………….”Hữu Nhàn muốn nói lại thôi, khẩu khí lạnh lùng của hắn khiến nàng hoảng sợ không tự chủ được mà lùi bước.Nàng cắn chặt răng, tối nay là cơ hội duy nhất của nàng đè nén lại sự e lệ trong lòng, nàng cắn răng vượt qua, từ từ chậm rãi cởi bỏ áo choàng.Áo choàng chậm rãi từ từ rơi xuống đất, lộ ra bên trong là nhất kiện sa mỏng giống như trong suốt.“ Ngươi……… làm gì vậy?”Thuộc Phong nhíu mày, mặt lạnh lùng, hai mắt giống như mắt chim ưng trừng trừng nhìn đường cong mĩ lệ của nàng.“ Ta muốn chàng……………..”Hữu Nhàn không nói nổi nữa, muốn nàng nói ra những lời câu dẫn hắn, nàng làm sao cũng không nói nổi.Lòng nàng rối loạn, nàng hít sâu một hơi, quyết định dùng hành động thực tế đến trả lời hắn.Nàng lớn gan đi tới trước mặt hắn. không để ý tới đáy mắt lạnh lẽo của hắn, kéo bàn tay ấm áp của hắn về phía ngực cao ngất của mình.“ Muốn ta………, được không?”Nàng khản cầu, nhìn thẳng hắn.Trong chuyện này, chính là nam nhân nhận sung sướng còn nữ nhân nhận đau nhức lại còn phải chảy máu nữa.Nhưng dù là vậy, nàng sẽ chịu đựng , chỉ cần hắn muốn nàng, mặc kệ là đau đớn tới mức như thế nào nàng cũng sẽ không kêu lấy một tiếng.Thuộc Phong nhếch môi thành một nụ cười lạnh.“Đường đường là Thuộc vương phi của Thuộc vương phủ , lại cư xử và hành động như một kỹ nữ bình thường.”Ngữ điệu trào phúng của hắn khiến cho toàn thân Hữu Nhàn cứng đờ tại chỗ.“Mặc kệ, chàng chỉ cần nhìn ta thôi, hiện tại nhìn ta được không?”Nàng ngẩng nên khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn thẳng hắn, trong mắt tràn ngập bi thương, tuyệt vọng nhưng cũng ánh nên tia hy vọng thuần khiến.Thuộc Phong khinh miệt liếc nhìn nàng, cười nhạo nói:“ Thật sự là nhìn người thì không nên nhìn dung mạo, sở dĩ chịu đau khổ bám lấy ta, chính là vì muốn có nam nhân?”Thuộc Phong nguy hiểm nheo lại mắt nhìn nàng, không đợi nàng nói xong liền tự mình đánh gẫy lời nói của nàng.Hắn vốn chỉ nghĩ nàng làm việc chỉ là tùy hứng, không ngờ rằng,nàng hóa ra lại là loại người d*m đ*ng như vậy!“ Không phải!”“ Không phải? Vậy là như thế nào?”Thuộc Phong nguy hiểm nheo con ngươi lại, không khách khí nắm chặt lấy cằm của nàng, dùng sức siết mạnh.Hữu Nhàn bị hành động bất thình lình của hắn dọa, hít phải một ngụm khí lạnh.“ Ta chỉ muốn , cùng chàng…………….”Thuộc Phong trào phúng, cười lạnh một tiếng, thô bạo xé rách quần áo của nàng, dáng người lung linh nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn mà không xót bất cứ một chỗ nào.