Mười bảy năm trước... Căn nhà ở cuối con đường mòn tràn ngập đêm đen và bóng tối. Có gì không ổn rổi, Irene nhủ thầm. Bố mẹ luôn để đèn sáng cho cô cơ mà. “Đừng giận nhé Irene.” Pamela dừng xe ngay lối chạy vào nhà. Ánh đèn pha của chiếc xe mui trần rọi sáng rực một khoảng ngắn chiếu vào dãy cây linh sam ken dày khum khum bên hông nhà. “Chỉ đùa thôi mà, được chưa? Này, trông kìa, trong nhà cậu đèn đóm tắt hết. Ông bà già cậu ngủ cả rồi. Hai người sẽ chẳng hay là cậu về nhà sau giờ cấm đâu.” Irene đẩy cửa xe lồm cồm leo ra. “Bố mẹ tớ sẽ biết thôi. Cậu làm hỏng hết mọi chuyện rồi.” “Thế thì thưa với ông bà là do lỗi của tớ,” Pamela nói bừa. “Tớ quên hết cả khái niệm về thời gian.” “Là lỗi của tớ kia. Tớ đã phạm sai lầm vì quá tin rằng cậu thực sự là bạn tớ. Tớ cứ tưởng có thể tin cậy được cậu. Ông bà già tớ chỉ có hai quy định thôi. Không m* t** và không được lái xe qua bên kia hồ.” “Tha cho tớ đi. Tối nay cậu mới chỉ phạm có một luật chứ mấy.” Dưới ánh sáng hắt lên từ mặt đồng hồ điều…
Chương 40
Đêm Thao ThứcTác giả: Jayne Ann KrentzTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámMười bảy năm trước... Căn nhà ở cuối con đường mòn tràn ngập đêm đen và bóng tối. Có gì không ổn rổi, Irene nhủ thầm. Bố mẹ luôn để đèn sáng cho cô cơ mà. “Đừng giận nhé Irene.” Pamela dừng xe ngay lối chạy vào nhà. Ánh đèn pha của chiếc xe mui trần rọi sáng rực một khoảng ngắn chiếu vào dãy cây linh sam ken dày khum khum bên hông nhà. “Chỉ đùa thôi mà, được chưa? Này, trông kìa, trong nhà cậu đèn đóm tắt hết. Ông bà già cậu ngủ cả rồi. Hai người sẽ chẳng hay là cậu về nhà sau giờ cấm đâu.” Irene đẩy cửa xe lồm cồm leo ra. “Bố mẹ tớ sẽ biết thôi. Cậu làm hỏng hết mọi chuyện rồi.” “Thế thì thưa với ông bà là do lỗi của tớ,” Pamela nói bừa. “Tớ quên hết cả khái niệm về thời gian.” “Là lỗi của tớ kia. Tớ đã phạm sai lầm vì quá tin rằng cậu thực sự là bạn tớ. Tớ cứ tưởng có thể tin cậy được cậu. Ông bà già tớ chỉ có hai quy định thôi. Không m* t** và không được lái xe qua bên kia hồ.” “Tha cho tớ đi. Tối nay cậu mới chỉ phạm có một luật chứ mấy.” Dưới ánh sáng hắt lên từ mặt đồng hồ điều… Luke chầm chậm cho xe lướt qua tòa nhà căn hộ của Hoyt Egan, quành ở góc đường và chạy thêm hai khu nhà nữa. Anh tìm thấy chỗ đậu cho chiếc SUV ở nơi có thêm ba hay bốn chiếc tương tự cũng đang đỗ. Hài lòng khi thấy xe của mình không nổi bật giữa đám đông, anh tắt máy và thử gọi số di động lẫn số bàn của Egan thêm lần nữa. Vẫn không có ai trả lời.Anh với tay vào túi ni lông lôi ra chiếc mũ lưỡi trai và áo gió mà Tanaka đưa cho. Hai thứ phục trang này đều mang logo của một công ty giao hàng quen thuộc. Cũng có một khả năng ngoại biên là Egan đang ở nhà nhưng lại không trả lời điện thoại vì lý do này nọ. Nhưng cơ may tay phụ tá bận rộn của ông nghị kia tảng lờ các cuộc gọi của anh là rất thấp.Luke cầm chiếc hộp rỗng mà anh đã mua dọc đường rồi xuống xe.Trên đường lái xe từ Dunsley đến đây thì quyết định thử ghé nhìn qua căn hộ của Egan mới hình thành trong tâm trí anh. Giờ đây khi có dấu hiệu cho thấy Egan có liên quan đến vụ tống tiền thì quyết định của Luke dường như là một ý tưởng hay ho. Anh không có bằng chứng thuyết phục chống lại Egan, Luke tự nhắc nhở mình khi anh bước ngược trở lại khu căn hộ, chỉ có cảm giác quen thuộc xa xưa tận sâu trong linh cảm.Adrenaline tăng vọt.Khi Luke đến bên cổng vào khu căn hộ thì chẳng có ai quanh đấy, nhưng anh vẫn bấm gọi số của Egan vào hệ thống điện thoại tại cổng ra vào để phòng hờ. Không thấy ai trả lời, anh chờ thêm vài giây rồi mới lôi chìa khóa chính ra mở cổng, làm ra vẻ như có người ở trong đã bấm mã cho anh vào.Luke đi vào trong sảnh, một tay kẹp hộp, rồi leo lên thang bộ đến tầng có căn hộ của Egan.Anh bước vào gian sảnh vắng tanh, đi xuôi hành lang rồi nhè nhẹ gõ cửa nhà Egan.Khi không có ai trả lời, theo phản xạ anh thử đẩy cửa trước khi nhét bản sao chiếc chìa khóa vào.Tay nắm cửa dễ dàng xoay trong tay anh.Lại thêm một luồng adrenaline bắn qua người anh. Những kẻ như Egan, những kẻ mang trách nhiệm nặng nề cùng biết bao là bí mật quan trọng giới nghị trường, chắc chắn không bao giờ quên khóa cửa khi rời khỏi nhà.Luke mở cửa ra. Mùi uế khí nồng nặc từ phòng trong xông ra gợi lại cho anh những ký ức và ác mộng.Anh không cần phải nhìn thấy xác của Egan nằm sấp mặt vào thảm sàn đẫm máu cũng biết được rằng tử thần đã đến đây trước mình.
Luke chầm chậm cho xe lướt qua tòa nhà căn hộ của Hoyt Egan, quành ở góc đường và chạy thêm hai khu nhà nữa. Anh tìm thấy chỗ đậu cho chiếc SUV ở nơi có thêm ba hay bốn chiếc tương tự cũng đang đỗ. Hài lòng khi thấy xe của mình không nổi bật giữa đám đông, anh tắt máy và thử gọi số di động lẫn số bàn của Egan thêm lần nữa. Vẫn không có ai trả lời.
Anh với tay vào túi ni lông lôi ra chiếc mũ lưỡi trai và áo gió mà Tanaka đưa cho. Hai thứ phục trang này đều mang logo của một công ty giao hàng quen thuộc. Cũng có một khả năng ngoại biên là Egan đang ở nhà nhưng lại không trả lời điện thoại vì lý do này nọ. Nhưng cơ may tay phụ tá bận rộn của ông nghị kia tảng lờ các cuộc gọi của anh là rất thấp.
Luke cầm chiếc hộp rỗng mà anh đã mua dọc đường rồi xuống xe.
Trên đường lái xe từ Dunsley đến đây thì quyết định thử ghé nhìn qua căn hộ của Egan mới hình thành trong tâm trí anh. Giờ đây khi có dấu hiệu cho thấy Egan có liên quan đến vụ tống tiền thì quyết định của Luke dường như là một ý tưởng hay ho. Anh không có bằng chứng thuyết phục chống lại Egan, Luke tự nhắc nhở mình khi anh bước ngược trở lại khu căn hộ, chỉ có cảm giác quen thuộc xa xưa tận sâu trong linh cảm.
Adrenaline tăng vọt.
Khi Luke đến bên cổng vào khu căn hộ thì chẳng có ai quanh đấy, nhưng anh vẫn bấm gọi số của Egan vào hệ thống điện thoại tại cổng ra vào để phòng hờ. Không thấy ai trả lời, anh chờ thêm vài giây rồi mới lôi chìa khóa chính ra mở cổng, làm ra vẻ như có người ở trong đã bấm mã cho anh vào.
Luke đi vào trong sảnh, một tay kẹp hộp, rồi leo lên thang bộ đến tầng có căn hộ của Egan.
Anh bước vào gian sảnh vắng tanh, đi xuôi hành lang rồi nhè nhẹ gõ cửa nhà Egan.
Khi không có ai trả lời, theo phản xạ anh thử đẩy cửa trước khi nhét bản sao chiếc chìa khóa vào.
Tay nắm cửa dễ dàng xoay trong tay anh.
Lại thêm một luồng adrenaline bắn qua người anh. Những kẻ như Egan, những kẻ mang trách nhiệm nặng nề cùng biết bao là bí mật quan trọng giới nghị trường, chắc chắn không bao giờ quên khóa cửa khi rời khỏi nhà.
Luke mở cửa ra. Mùi uế khí nồng nặc từ phòng trong xông ra gợi lại cho anh những ký ức và ác mộng.
Anh không cần phải nhìn thấy xác của Egan nằm sấp mặt vào thảm sàn đẫm máu cũng biết được rằng tử thần đã đến đây trước mình.
Đêm Thao ThứcTác giả: Jayne Ann KrentzTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámMười bảy năm trước... Căn nhà ở cuối con đường mòn tràn ngập đêm đen và bóng tối. Có gì không ổn rổi, Irene nhủ thầm. Bố mẹ luôn để đèn sáng cho cô cơ mà. “Đừng giận nhé Irene.” Pamela dừng xe ngay lối chạy vào nhà. Ánh đèn pha của chiếc xe mui trần rọi sáng rực một khoảng ngắn chiếu vào dãy cây linh sam ken dày khum khum bên hông nhà. “Chỉ đùa thôi mà, được chưa? Này, trông kìa, trong nhà cậu đèn đóm tắt hết. Ông bà già cậu ngủ cả rồi. Hai người sẽ chẳng hay là cậu về nhà sau giờ cấm đâu.” Irene đẩy cửa xe lồm cồm leo ra. “Bố mẹ tớ sẽ biết thôi. Cậu làm hỏng hết mọi chuyện rồi.” “Thế thì thưa với ông bà là do lỗi của tớ,” Pamela nói bừa. “Tớ quên hết cả khái niệm về thời gian.” “Là lỗi của tớ kia. Tớ đã phạm sai lầm vì quá tin rằng cậu thực sự là bạn tớ. Tớ cứ tưởng có thể tin cậy được cậu. Ông bà già tớ chỉ có hai quy định thôi. Không m* t** và không được lái xe qua bên kia hồ.” “Tha cho tớ đi. Tối nay cậu mới chỉ phạm có một luật chứ mấy.” Dưới ánh sáng hắt lên từ mặt đồng hồ điều… Luke chầm chậm cho xe lướt qua tòa nhà căn hộ của Hoyt Egan, quành ở góc đường và chạy thêm hai khu nhà nữa. Anh tìm thấy chỗ đậu cho chiếc SUV ở nơi có thêm ba hay bốn chiếc tương tự cũng đang đỗ. Hài lòng khi thấy xe của mình không nổi bật giữa đám đông, anh tắt máy và thử gọi số di động lẫn số bàn của Egan thêm lần nữa. Vẫn không có ai trả lời.Anh với tay vào túi ni lông lôi ra chiếc mũ lưỡi trai và áo gió mà Tanaka đưa cho. Hai thứ phục trang này đều mang logo của một công ty giao hàng quen thuộc. Cũng có một khả năng ngoại biên là Egan đang ở nhà nhưng lại không trả lời điện thoại vì lý do này nọ. Nhưng cơ may tay phụ tá bận rộn của ông nghị kia tảng lờ các cuộc gọi của anh là rất thấp.Luke cầm chiếc hộp rỗng mà anh đã mua dọc đường rồi xuống xe.Trên đường lái xe từ Dunsley đến đây thì quyết định thử ghé nhìn qua căn hộ của Egan mới hình thành trong tâm trí anh. Giờ đây khi có dấu hiệu cho thấy Egan có liên quan đến vụ tống tiền thì quyết định của Luke dường như là một ý tưởng hay ho. Anh không có bằng chứng thuyết phục chống lại Egan, Luke tự nhắc nhở mình khi anh bước ngược trở lại khu căn hộ, chỉ có cảm giác quen thuộc xa xưa tận sâu trong linh cảm.Adrenaline tăng vọt.Khi Luke đến bên cổng vào khu căn hộ thì chẳng có ai quanh đấy, nhưng anh vẫn bấm gọi số của Egan vào hệ thống điện thoại tại cổng ra vào để phòng hờ. Không thấy ai trả lời, anh chờ thêm vài giây rồi mới lôi chìa khóa chính ra mở cổng, làm ra vẻ như có người ở trong đã bấm mã cho anh vào.Luke đi vào trong sảnh, một tay kẹp hộp, rồi leo lên thang bộ đến tầng có căn hộ của Egan.Anh bước vào gian sảnh vắng tanh, đi xuôi hành lang rồi nhè nhẹ gõ cửa nhà Egan.Khi không có ai trả lời, theo phản xạ anh thử đẩy cửa trước khi nhét bản sao chiếc chìa khóa vào.Tay nắm cửa dễ dàng xoay trong tay anh.Lại thêm một luồng adrenaline bắn qua người anh. Những kẻ như Egan, những kẻ mang trách nhiệm nặng nề cùng biết bao là bí mật quan trọng giới nghị trường, chắc chắn không bao giờ quên khóa cửa khi rời khỏi nhà.Luke mở cửa ra. Mùi uế khí nồng nặc từ phòng trong xông ra gợi lại cho anh những ký ức và ác mộng.Anh không cần phải nhìn thấy xác của Egan nằm sấp mặt vào thảm sàn đẫm máu cũng biết được rằng tử thần đã đến đây trước mình.