Ta gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương…
Chương 2: Triệu Phù Dung
Yên Hoa Dịch LãmTác giả: Bạch Tiểu DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương… Ta thấy hắn từ bụi cây nhìn trộm ta. Cảm thấy thật tò mò, bộ dáng của ta kì lạ lắm sao, tại sao phải nhìn lén. Thật muốn mỉm cười gọi hắn xuất hiện nhưng ta đã hứa với Đông ca ca rồi, ta chỉ cười cho mình chàng xem thôi.Từ ngày đầu tiên nhận thức hắn, ta bắt gặp hắn nhiều hơn. Có khi là đang đi trên phố lướt qua hắn, khi lại thấy hắn trên một chiếc thuyền rất lớn đứng ngẩn người. Có lúc thật muốn bắt chuyện cùng hắn nhưng Đông ca ca bảo ta tên nhìn lén kẻ khác là người xấu nên ta lại chỉ xem hắn như không khí mà lướt qua.Hắn luôn mặc bạch y, dáng vẻ tiêu sái, cao lớn thật anh tuấn. Bất quá so với Đông ca ca của ta lại kém phần ấm áp hơn. Lúc nào ta cũng trông thấy hắn cười, nụ cười ấy như treo trên khuôn mặt hắn, dù cho đôi mắt có chất chứa ưu thương thì hắn vẫn luôn cười.Đông ca ca của ta thì khác, chàng rất thích lam y, ta cũng thích lam y của chàng. Chàng luôn ôn nhu đối đáp ta, đôi khi chàng tức giận sẽ mím môi không nói chuyện cùng ta, nhưng vẫn sẽ thật quan tâm ta. Từ nhỏ chàng đã chăm sóc ta, khi lớn lên ta sẽ trở thành tiểu nương tử của chàng, chăm sóc lại chàng." tiểu cô nương, hoa này có bán không?"" nga ~ công tử thích có thể lấy, hoa này ta không để bán."Lần đầu tiên ta nói chuyện cùng hắn, giọng nói có chút phóng thoáng nhưng lại thập phần khí chất khiến người ta không muốn lại gần. Hắn lấy một cành bạch mai rồi để lại miếng ngọc bội:" trùng hợp ngọc bội của ta cũng không bán, chi bằng ta đổi với nàng."Hắn để lại ngọc bội rồi rời khỏi. Không hiểu sao ta đem giấu nó vào người, không muốn Đông ca ca trông thấy nó.
Ta thấy hắn từ bụi cây nhìn trộm ta. Cảm thấy thật tò mò, bộ dáng của ta kì lạ lắm sao, tại sao phải nhìn lén. Thật muốn mỉm cười gọi hắn xuất hiện nhưng ta đã hứa với Đông ca ca rồi, ta chỉ cười cho mình chàng xem thôi.
Từ ngày đầu tiên nhận thức hắn, ta bắt gặp hắn nhiều hơn. Có khi là đang đi trên phố lướt qua hắn, khi lại thấy hắn trên một chiếc thuyền rất lớn đứng ngẩn người. Có lúc thật muốn bắt chuyện cùng hắn nhưng Đông ca ca bảo ta tên nhìn lén kẻ khác là người xấu nên ta lại chỉ xem hắn như không khí mà lướt qua.
Hắn luôn mặc bạch y, dáng vẻ tiêu sái, cao lớn thật anh tuấn. Bất quá so với Đông ca ca của ta lại kém phần ấm áp hơn. Lúc nào ta cũng trông thấy hắn cười, nụ cười ấy như treo trên khuôn mặt hắn, dù cho đôi mắt có chất chứa ưu thương thì hắn vẫn luôn cười.
Đông ca ca của ta thì khác, chàng rất thích lam y, ta cũng thích lam y của chàng. Chàng luôn ôn nhu đối đáp ta, đôi khi chàng tức giận sẽ mím môi không nói chuyện cùng ta, nhưng vẫn sẽ thật quan tâm ta. Từ nhỏ chàng đã chăm sóc ta, khi lớn lên ta sẽ trở thành tiểu nương tử của chàng, chăm sóc lại chàng.
" tiểu cô nương, hoa này có bán không?"
" nga ~ công tử thích có thể lấy, hoa này ta không để bán."
Lần đầu tiên ta nói chuyện cùng hắn, giọng nói có chút phóng thoáng nhưng lại thập phần khí chất khiến người ta không muốn lại gần. Hắn lấy một cành bạch mai rồi để lại miếng ngọc bội:" trùng hợp ngọc bội của ta cũng không bán, chi bằng ta đổi với nàng."
Hắn để lại ngọc bội rồi rời khỏi. Không hiểu sao ta đem giấu nó vào người, không muốn Đông ca ca trông thấy nó.
Yên Hoa Dịch LãmTác giả: Bạch Tiểu DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương… Ta thấy hắn từ bụi cây nhìn trộm ta. Cảm thấy thật tò mò, bộ dáng của ta kì lạ lắm sao, tại sao phải nhìn lén. Thật muốn mỉm cười gọi hắn xuất hiện nhưng ta đã hứa với Đông ca ca rồi, ta chỉ cười cho mình chàng xem thôi.Từ ngày đầu tiên nhận thức hắn, ta bắt gặp hắn nhiều hơn. Có khi là đang đi trên phố lướt qua hắn, khi lại thấy hắn trên một chiếc thuyền rất lớn đứng ngẩn người. Có lúc thật muốn bắt chuyện cùng hắn nhưng Đông ca ca bảo ta tên nhìn lén kẻ khác là người xấu nên ta lại chỉ xem hắn như không khí mà lướt qua.Hắn luôn mặc bạch y, dáng vẻ tiêu sái, cao lớn thật anh tuấn. Bất quá so với Đông ca ca của ta lại kém phần ấm áp hơn. Lúc nào ta cũng trông thấy hắn cười, nụ cười ấy như treo trên khuôn mặt hắn, dù cho đôi mắt có chất chứa ưu thương thì hắn vẫn luôn cười.Đông ca ca của ta thì khác, chàng rất thích lam y, ta cũng thích lam y của chàng. Chàng luôn ôn nhu đối đáp ta, đôi khi chàng tức giận sẽ mím môi không nói chuyện cùng ta, nhưng vẫn sẽ thật quan tâm ta. Từ nhỏ chàng đã chăm sóc ta, khi lớn lên ta sẽ trở thành tiểu nương tử của chàng, chăm sóc lại chàng." tiểu cô nương, hoa này có bán không?"" nga ~ công tử thích có thể lấy, hoa này ta không để bán."Lần đầu tiên ta nói chuyện cùng hắn, giọng nói có chút phóng thoáng nhưng lại thập phần khí chất khiến người ta không muốn lại gần. Hắn lấy một cành bạch mai rồi để lại miếng ngọc bội:" trùng hợp ngọc bội của ta cũng không bán, chi bằng ta đổi với nàng."Hắn để lại ngọc bội rồi rời khỏi. Không hiểu sao ta đem giấu nó vào người, không muốn Đông ca ca trông thấy nó.