Ta gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương…

Chương 3: Hoàng Phủ Hạo

Yên Hoa Dịch LãmTác giả: Bạch Tiểu DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương… Ta đi khắp kinh thành tìm nàng, đã ba ngày ta không thấy nàng lại ở chỗ cũ bày hoa. Cảm giác nhức nhối đến phát hoảng thôi thúc ta phải đi tìm nàng. Ta lo sợ nàng sẽ biến mất...." Tiểu cô nương, sao nàng lại ở đây?" Ta thấy nàng ở bên ngoài cổng thành, cả người mệt mỏi hướng mắt về phía xa như trông ngóng điều gì." ta chờ Đông ca ca của ta..." mắt nàng lấp lánh lệ khiến tâm ta nhói lên. Bộ dạng xinh đẹp, hăng hái hàng ngày trở nên rã rời mệt mỏi, ta vén nhẹ sợi tóc mai rối bời cho nàng, nàng vẫn im lặng không nói." nàng đã chờ bao lâu rồi?"" Từ lúc Đông ca ca nổi giận bỏ đi... Ta cũng không biết nữa..."Nàng mệt mỏi bất tỉnh trong tay ta. Nàng là mệt mỏi chờ nam nhân khác... Một cảm giác bức bối xâm chiếm tâm trí ta, tại sao nàng lại chờ nam nhân khác...Ta siết chặt tay đem nàng ôm vào ngực. Tiểu cô nương suy yếu trong tay ta, nàng vì kẻ khác trở nên như vậy, tâm ta thật có chút không thoải mái." thế tử, cô nương...."" chăm sóc nàng thật tốt!" ta để nàng ngủ trong phòng mình, dặn dò hạ nhân rồi đi tới thư phòng.Cành mai cạnh cửa sổ vẫn thật tốt, đã ba ngày rồi nó vẫn chưa héo rủ... Mỗi ngày ta đều đến lấy hoa từ nàng, ta chọn hàn mai không phải vì ta đặc biệt thích nó mà để làm nàng ấn tượng. Sau vài lần đến thì nàng luôn để riêng một cành hàn mai cho ta, nàng bắt đầu quen thuộc ta... Cứ như thế ta bước vào cuộc sống của nàng và nàng cũng dần chiếm lấy tâm trí ta." Hạo nhi, ngươi đem nữ nhân về phủ?"" đó là nữ nhân của ta!"Ta cũng không biết chính mình đang nói gì, nhưng ta lại càng hiểu rõ sự khao khát độc chiếm nàng của bản thân.

Ta đi khắp kinh thành tìm nàng, đã ba ngày ta không thấy nàng lại ở chỗ cũ bày hoa. Cảm giác nhức nhối đến phát hoảng thôi thúc ta phải đi tìm nàng. Ta lo sợ nàng sẽ biến mất....

" Tiểu cô nương, sao nàng lại ở đây?" Ta thấy nàng ở bên ngoài cổng thành, cả người mệt mỏi hướng mắt về phía xa như trông ngóng điều gì.

" ta chờ Đông ca ca của ta..." mắt nàng lấp lánh lệ khiến tâm ta nhói lên. Bộ dạng xinh đẹp, hăng hái hàng ngày trở nên rã rời mệt mỏi, ta vén nhẹ sợi tóc mai rối bời cho nàng, nàng vẫn im lặng không nói.

" nàng đã chờ bao lâu rồi?"

" Từ lúc Đông ca ca nổi giận bỏ đi... Ta cũng không biết nữa..."

Nàng mệt mỏi bất tỉnh trong tay ta. Nàng là mệt mỏi chờ nam nhân khác... Một cảm giác bức bối xâm chiếm tâm trí ta, tại sao nàng lại chờ nam nhân khác...Ta siết chặt tay đem nàng ôm vào ngực. Tiểu cô nương suy yếu trong tay ta, nàng vì kẻ khác trở nên như vậy, tâm ta thật có chút không thoải mái.

" thế tử, cô nương...."

" chăm sóc nàng thật tốt!" ta để nàng ngủ trong phòng mình, dặn dò hạ nhân rồi đi tới thư phòng.

Cành mai cạnh cửa sổ vẫn thật tốt, đã ba ngày rồi nó vẫn chưa héo rủ... Mỗi ngày ta đều đến lấy hoa từ nàng, ta chọn hàn mai không phải vì ta đặc biệt thích nó mà để làm nàng ấn tượng. Sau vài lần đến thì nàng luôn để riêng một cành hàn mai cho ta, nàng bắt đầu quen thuộc ta... Cứ như thế ta bước vào cuộc sống của nàng và nàng cũng dần chiếm lấy tâm trí ta.

" Hạo nhi, ngươi đem nữ nhân về phủ?"

" đó là nữ nhân của ta!"

Ta cũng không biết chính mình đang nói gì, nhưng ta lại càng hiểu rõ sự khao khát độc chiếm nàng của bản thân.

Yên Hoa Dịch LãmTác giả: Bạch Tiểu DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương… Ta đi khắp kinh thành tìm nàng, đã ba ngày ta không thấy nàng lại ở chỗ cũ bày hoa. Cảm giác nhức nhối đến phát hoảng thôi thúc ta phải đi tìm nàng. Ta lo sợ nàng sẽ biến mất...." Tiểu cô nương, sao nàng lại ở đây?" Ta thấy nàng ở bên ngoài cổng thành, cả người mệt mỏi hướng mắt về phía xa như trông ngóng điều gì." ta chờ Đông ca ca của ta..." mắt nàng lấp lánh lệ khiến tâm ta nhói lên. Bộ dạng xinh đẹp, hăng hái hàng ngày trở nên rã rời mệt mỏi, ta vén nhẹ sợi tóc mai rối bời cho nàng, nàng vẫn im lặng không nói." nàng đã chờ bao lâu rồi?"" Từ lúc Đông ca ca nổi giận bỏ đi... Ta cũng không biết nữa..."Nàng mệt mỏi bất tỉnh trong tay ta. Nàng là mệt mỏi chờ nam nhân khác... Một cảm giác bức bối xâm chiếm tâm trí ta, tại sao nàng lại chờ nam nhân khác...Ta siết chặt tay đem nàng ôm vào ngực. Tiểu cô nương suy yếu trong tay ta, nàng vì kẻ khác trở nên như vậy, tâm ta thật có chút không thoải mái." thế tử, cô nương...."" chăm sóc nàng thật tốt!" ta để nàng ngủ trong phòng mình, dặn dò hạ nhân rồi đi tới thư phòng.Cành mai cạnh cửa sổ vẫn thật tốt, đã ba ngày rồi nó vẫn chưa héo rủ... Mỗi ngày ta đều đến lấy hoa từ nàng, ta chọn hàn mai không phải vì ta đặc biệt thích nó mà để làm nàng ấn tượng. Sau vài lần đến thì nàng luôn để riêng một cành hàn mai cho ta, nàng bắt đầu quen thuộc ta... Cứ như thế ta bước vào cuộc sống của nàng và nàng cũng dần chiếm lấy tâm trí ta." Hạo nhi, ngươi đem nữ nhân về phủ?"" đó là nữ nhân của ta!"Ta cũng không biết chính mình đang nói gì, nhưng ta lại càng hiểu rõ sự khao khát độc chiếm nàng của bản thân.

Chương 3: Hoàng Phủ Hạo