Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 138: Không đành lòng chịu khổ nhất thời thì cả đời làm sao vui vẻ ?
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Bóng đêm yên tĩnh như mực, ngay cả ánh nến lay động trong đại điện cũng có chút cô đơn…Căn phòng yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, làm cho Lý Ngọc theo bản năng nhíu mày. Đêm dài khó chịu, cả một thời gian có bao nhiêu khó khăn, hắn chưa từng trải qua nhưng cũng cảm thấy được.Hôm nay ở đại điện phong Phi, dày vò không chỉ có nàng mà còn có hắn.Nhìn nàng cả ngày đều mỉm cười, háo phóng ứng đối với quần thần và phi tử hậu cung.Trái tim hắn đều run rẩy, vừa xót vừa đau.Bởi vì hắn thấy được, sự tươi cười như mặt nạ, cách lý nàng và người khác. Một chút cũng không tới được đáy mắt của nàng…Nhìn thấy nàng lấy lý do không khỏe, trong nháy mắt xoay người, hắn thậm chí muốn vứt bỏ nữ tử đang mặc quấn áo đỏ bên người, vứt bỏ quần thần ở đây mà đi theo nàng.Cuối cùng lại nhẫn nhịn, mười ngón tay bấm vào lòng tay đau đớn mới áp chế được sự xúc động trong lòng.Không đành lòng chịu khổ nhất thời thì cả đời làm sao vui vẻ?Chỉ là không biết một chút tâm tư này của hắn, nàng có hiểu không?“ Liễu Nhi… “Thở dài một hơi, Lý Ngọc đưa tay mở cửa tẩm cung Diệp Mộ Liễu. Người trong phòng giống như kinh ngạc, đôi mắt lờ đờ ngẩng lên, nhíu mày gọi một câu:“ Lý Ngọc? “Mùi rượu xông tới, Lý Ngọc nhíu mày, ánh mắt dừng tại gương mặt đầy rặng mây đỏ, xinh đẹp động lòng người, lại vừa đau lòng vừa buồn cười.“ Không lẽ ta nằm mơ? ““ Làm sao lại uống rượu? “Lý Ngọc không trả lời nàng, đi qua lập tức ôm nàng từ trên ghế đi đến giường.“ Nha đầu ngốc, rượu có thể làm tổn thương thân thể, lấn sau không được uống nữa. ““ Không sao, tổn thương thân thể so với tổn thương trái tim còn tốt hơn. “ Diệp Mộ Liễu nhếch miệng cười nhưng ánh mắt ẩn ẩn hơi nước.Trong lòng Lý Ngọc đau xót, bước chân ngừng xuống. Hắn muốn mở miệng nói, lời nói đến bên miệng lại không nói nên lời.Lâu sau, mở thở dài một hơi, cúi đầu hôn xuống, lúc này mới nói một câu:“ Liễu Nhi, hy vọng có một ngày, dù là thân thể hay trái tim, ta cũng sẽ không bao giờ để nàng phải đau dù chỉ một chút. “Cẩn thận đặt Diệp Mộ Liễu lên giường, Lý Ngọc đưa tay gạt gạt sợi tóc vương trên mặt nàng, ánh mắt thâm thúy, như tình như nước…
Bóng đêm yên tĩnh như mực, ngay cả ánh nến lay động trong đại điện cũng có chút cô đơn…
Căn phòng yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, làm cho Lý Ngọc theo bản năng nhíu mày. Đêm dài khó chịu, cả một thời gian có bao nhiêu khó khăn, hắn chưa từng trải qua nhưng cũng cảm thấy được.
Hôm nay ở đại điện phong Phi, dày vò không chỉ có nàng mà còn có hắn.
Nhìn nàng cả ngày đều mỉm cười, háo phóng ứng đối với quần thần và phi tử hậu cung.
Trái tim hắn đều run rẩy, vừa xót vừa đau.
Bởi vì hắn thấy được, sự tươi cười như mặt nạ, cách lý nàng và người khác. Một chút cũng không tới được đáy mắt của nàng…
Nhìn thấy nàng lấy lý do không khỏe, trong nháy mắt xoay người, hắn thậm chí muốn vứt bỏ nữ tử đang mặc quấn áo đỏ bên người, vứt bỏ quần thần ở đây mà đi theo nàng.
Cuối cùng lại nhẫn nhịn, mười ngón tay bấm vào lòng tay đau đớn mới áp chế được sự xúc động trong lòng.
Không đành lòng chịu khổ nhất thời thì cả đời làm sao vui vẻ?
Chỉ là không biết một chút tâm tư này của hắn, nàng có hiểu không?
“ Liễu Nhi… “
Thở dài một hơi, Lý Ngọc đưa tay mở cửa tẩm cung Diệp Mộ Liễu. Người trong phòng giống như kinh ngạc, đôi mắt lờ đờ ngẩng lên, nhíu mày gọi một câu:
“ Lý Ngọc? “
Mùi rượu xông tới, Lý Ngọc nhíu mày, ánh mắt dừng tại gương mặt đầy rặng mây đỏ, xinh đẹp động lòng người, lại vừa đau lòng vừa buồn cười.
“ Không lẽ ta nằm mơ? “
“ Làm sao lại uống rượu? “
Lý Ngọc không trả lời nàng, đi qua lập tức ôm nàng từ trên ghế đi đến giường.
“ Nha đầu ngốc, rượu có thể làm tổn thương thân thể, lấn sau không được uống nữa. “
“ Không sao, tổn thương thân thể so với tổn thương trái tim còn tốt hơn. “ Diệp Mộ Liễu nhếch miệng cười nhưng ánh mắt ẩn ẩn hơi nước.
Trong lòng Lý Ngọc đau xót, bước chân ngừng xuống. Hắn muốn mở miệng nói, lời nói đến bên miệng lại không nói nên lời.
Lâu sau, mở thở dài một hơi, cúi đầu hôn xuống, lúc này mới nói một câu:
“ Liễu Nhi, hy vọng có một ngày, dù là thân thể hay trái tim, ta cũng sẽ không bao giờ để nàng phải đau dù chỉ một chút. “
Cẩn thận đặt Diệp Mộ Liễu lên giường, Lý Ngọc đưa tay gạt gạt sợi tóc vương trên mặt nàng, ánh mắt thâm thúy, như tình như nước…
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Bóng đêm yên tĩnh như mực, ngay cả ánh nến lay động trong đại điện cũng có chút cô đơn…Căn phòng yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, làm cho Lý Ngọc theo bản năng nhíu mày. Đêm dài khó chịu, cả một thời gian có bao nhiêu khó khăn, hắn chưa từng trải qua nhưng cũng cảm thấy được.Hôm nay ở đại điện phong Phi, dày vò không chỉ có nàng mà còn có hắn.Nhìn nàng cả ngày đều mỉm cười, háo phóng ứng đối với quần thần và phi tử hậu cung.Trái tim hắn đều run rẩy, vừa xót vừa đau.Bởi vì hắn thấy được, sự tươi cười như mặt nạ, cách lý nàng và người khác. Một chút cũng không tới được đáy mắt của nàng…Nhìn thấy nàng lấy lý do không khỏe, trong nháy mắt xoay người, hắn thậm chí muốn vứt bỏ nữ tử đang mặc quấn áo đỏ bên người, vứt bỏ quần thần ở đây mà đi theo nàng.Cuối cùng lại nhẫn nhịn, mười ngón tay bấm vào lòng tay đau đớn mới áp chế được sự xúc động trong lòng.Không đành lòng chịu khổ nhất thời thì cả đời làm sao vui vẻ?Chỉ là không biết một chút tâm tư này của hắn, nàng có hiểu không?“ Liễu Nhi… “Thở dài một hơi, Lý Ngọc đưa tay mở cửa tẩm cung Diệp Mộ Liễu. Người trong phòng giống như kinh ngạc, đôi mắt lờ đờ ngẩng lên, nhíu mày gọi một câu:“ Lý Ngọc? “Mùi rượu xông tới, Lý Ngọc nhíu mày, ánh mắt dừng tại gương mặt đầy rặng mây đỏ, xinh đẹp động lòng người, lại vừa đau lòng vừa buồn cười.“ Không lẽ ta nằm mơ? ““ Làm sao lại uống rượu? “Lý Ngọc không trả lời nàng, đi qua lập tức ôm nàng từ trên ghế đi đến giường.“ Nha đầu ngốc, rượu có thể làm tổn thương thân thể, lấn sau không được uống nữa. ““ Không sao, tổn thương thân thể so với tổn thương trái tim còn tốt hơn. “ Diệp Mộ Liễu nhếch miệng cười nhưng ánh mắt ẩn ẩn hơi nước.Trong lòng Lý Ngọc đau xót, bước chân ngừng xuống. Hắn muốn mở miệng nói, lời nói đến bên miệng lại không nói nên lời.Lâu sau, mở thở dài một hơi, cúi đầu hôn xuống, lúc này mới nói một câu:“ Liễu Nhi, hy vọng có một ngày, dù là thân thể hay trái tim, ta cũng sẽ không bao giờ để nàng phải đau dù chỉ một chút. “Cẩn thận đặt Diệp Mộ Liễu lên giường, Lý Ngọc đưa tay gạt gạt sợi tóc vương trên mặt nàng, ánh mắt thâm thúy, như tình như nước…