Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 139: Chàng càng đối tốt với ta, lòng ta càng tham lam
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Trăng trên đỉnh đầu, trong trẻo mà lạnh lùng.Lý Ngọc cúi người, cởi đôi giày dưới chân Diệp Mộ Liễu, động tác dịu dàng, ánh mắt ấm áp.Nữ tử trên giường ưm mấy tiếng, lại tiếp tục ngủ, con ngươi đen nửa nhắm nửa mở, hàng mi dài đậm ở trên da thịt như men xanh càng rõ rệt.Thật lâu mới ngừng nhìn nàng, Lý Ngọc xoay người muốn đi.Nữ tử đang ngủ say bỗng dưng vươn tay bắt được vạt áo của hắn.“ Đừng đi… “Lý Ngọc quay đầu lại, thấy nàng vẫn không mở mắt, chỉ mấp máy môi, chứng minh lời nói vừa nãy không phải là ảo giác của hắn.“ Ngốc, ta sẽ không đi. Ta chỉ đi đóng cửa sổ mà thôi. “Cười trấn an Diệp Mộ Liễu, con ngươi đen bóng của Lý Ngọc đầy thương tiếc dâng lên.“ Trời đã vào thu, ban đêm lạnh dàn. Sau này đi ngủ nhớ đóng cửa sổ, nếu không cảm lạnh nàng sẽ phải uống thuốc. “Dứt lời, Lý Ngọc bước nhanh đến bên cửa, đưa tay đóng cửa sổ lại, lại nhìn thấy dấu chân mờ mờ, bỗng dưng ngẩn ra.Một lát sau, hắn quay lại giường, cởi giày leo lên giường, đưa tay ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt nàng, động tác dịu dàng mà lưu luyến.Nhưng giây tiếp theo, động tác của hắn ngừng lại. Đưa tay lau nước mắt bên má nàng, Lý Ngọc đau xót, rốt cuộc cũng không chịu được.“ Nha đầu ngốc, sao lại khóc rồi? ““ Vì sao chàng lại đến đây? “Vì sao hôm nay lại bỏ mặc Bắc Thiên Tuyết mà tới tìm ta?Lý Ngọc, chàng có biết, chàng đối tốt với ta, ta sẽ càng tham lam, muốn cũng càng nhiều!“ Nàng là thê tử của ta, ta không đến tìm nàng thì tìm ai đây? “Dịu dàng hôn lên hàng nước mắt trên gương mặt của nàng, đôi môi Lý Ngọc từ từ chạm đến đôi môi hoa đào của Diệp Mộ Liễu.Mở ra khớp hàm của nàng, mùi rượu thản nhiên từ trong hơi thở của nàng bay đến làm cho Lý Ngọc nhíu mày.“ Hôm nay uống nhiều rượu sao? ““ Không… không uống bao nhiêu. “Nhìn sắc mặt hắn ngưng lại, Diệp Mộ Liễu thè lưỡi cười.“ Lần sau sẽ không dám nữa. ““ Lần sau còn dám, ta sẽ một ngụm ăn nàng luôn. “Cười cười cắn một cái lên môi nàng, Lý Ngọc giận dỗi uy h**p nói.“ Đúng rồi, nàng uống rượu gì mà thơm như vậy? ““ Yên chi… “
Trăng trên đỉnh đầu, trong trẻo mà lạnh lùng.
Lý Ngọc cúi người, cởi đôi giày dưới chân Diệp Mộ Liễu, động tác dịu dàng, ánh mắt ấm áp.
Nữ tử trên giường ưm mấy tiếng, lại tiếp tục ngủ, con ngươi đen nửa nhắm nửa mở, hàng mi dài đậm ở trên da thịt như men xanh càng rõ rệt.
Thật lâu mới ngừng nhìn nàng, Lý Ngọc xoay người muốn đi.
Nữ tử đang ngủ say bỗng dưng vươn tay bắt được vạt áo của hắn.
“ Đừng đi… “
Lý Ngọc quay đầu lại, thấy nàng vẫn không mở mắt, chỉ mấp máy môi, chứng minh lời nói vừa nãy không phải là ảo giác của hắn.
“ Ngốc, ta sẽ không đi. Ta chỉ đi đóng cửa sổ mà thôi. “
Cười trấn an Diệp Mộ Liễu, con ngươi đen bóng của Lý Ngọc đầy thương tiếc dâng lên.
“ Trời đã vào thu, ban đêm lạnh dàn. Sau này đi ngủ nhớ đóng cửa sổ, nếu không cảm lạnh nàng sẽ phải uống thuốc. “
Dứt lời, Lý Ngọc bước nhanh đến bên cửa, đưa tay đóng cửa sổ lại, lại nhìn thấy dấu chân mờ mờ, bỗng dưng ngẩn ra.
Một lát sau, hắn quay lại giường, cởi giày leo lên giường, đưa tay ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt nàng, động tác dịu dàng mà lưu luyến.
Nhưng giây tiếp theo, động tác của hắn ngừng lại. Đưa tay lau nước mắt bên má nàng, Lý Ngọc đau xót, rốt cuộc cũng không chịu được.
“ Nha đầu ngốc, sao lại khóc rồi? “
“ Vì sao chàng lại đến đây? “
Vì sao hôm nay lại bỏ mặc Bắc Thiên Tuyết mà tới tìm ta?
Lý Ngọc, chàng có biết, chàng đối tốt với ta, ta sẽ càng tham lam, muốn cũng càng nhiều!
“ Nàng là thê tử của ta, ta không đến tìm nàng thì tìm ai đây? “
Dịu dàng hôn lên hàng nước mắt trên gương mặt của nàng, đôi môi Lý Ngọc từ từ chạm đến đôi môi hoa đào của Diệp Mộ Liễu.
Mở ra khớp hàm của nàng, mùi rượu thản nhiên từ trong hơi thở của nàng bay đến làm cho Lý Ngọc nhíu mày.
“ Hôm nay uống nhiều rượu sao? “
“ Không… không uống bao nhiêu. “
Nhìn sắc mặt hắn ngưng lại, Diệp Mộ Liễu thè lưỡi cười.
“ Lần sau sẽ không dám nữa. “
“ Lần sau còn dám, ta sẽ một ngụm ăn nàng luôn. “
Cười cười cắn một cái lên môi nàng, Lý Ngọc giận dỗi uy h**p nói.
“ Đúng rồi, nàng uống rượu gì mà thơm như vậy? “
“ Yên chi… “
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Trăng trên đỉnh đầu, trong trẻo mà lạnh lùng.Lý Ngọc cúi người, cởi đôi giày dưới chân Diệp Mộ Liễu, động tác dịu dàng, ánh mắt ấm áp.Nữ tử trên giường ưm mấy tiếng, lại tiếp tục ngủ, con ngươi đen nửa nhắm nửa mở, hàng mi dài đậm ở trên da thịt như men xanh càng rõ rệt.Thật lâu mới ngừng nhìn nàng, Lý Ngọc xoay người muốn đi.Nữ tử đang ngủ say bỗng dưng vươn tay bắt được vạt áo của hắn.“ Đừng đi… “Lý Ngọc quay đầu lại, thấy nàng vẫn không mở mắt, chỉ mấp máy môi, chứng minh lời nói vừa nãy không phải là ảo giác của hắn.“ Ngốc, ta sẽ không đi. Ta chỉ đi đóng cửa sổ mà thôi. “Cười trấn an Diệp Mộ Liễu, con ngươi đen bóng của Lý Ngọc đầy thương tiếc dâng lên.“ Trời đã vào thu, ban đêm lạnh dàn. Sau này đi ngủ nhớ đóng cửa sổ, nếu không cảm lạnh nàng sẽ phải uống thuốc. “Dứt lời, Lý Ngọc bước nhanh đến bên cửa, đưa tay đóng cửa sổ lại, lại nhìn thấy dấu chân mờ mờ, bỗng dưng ngẩn ra.Một lát sau, hắn quay lại giường, cởi giày leo lên giường, đưa tay ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt nàng, động tác dịu dàng mà lưu luyến.Nhưng giây tiếp theo, động tác của hắn ngừng lại. Đưa tay lau nước mắt bên má nàng, Lý Ngọc đau xót, rốt cuộc cũng không chịu được.“ Nha đầu ngốc, sao lại khóc rồi? ““ Vì sao chàng lại đến đây? “Vì sao hôm nay lại bỏ mặc Bắc Thiên Tuyết mà tới tìm ta?Lý Ngọc, chàng có biết, chàng đối tốt với ta, ta sẽ càng tham lam, muốn cũng càng nhiều!“ Nàng là thê tử của ta, ta không đến tìm nàng thì tìm ai đây? “Dịu dàng hôn lên hàng nước mắt trên gương mặt của nàng, đôi môi Lý Ngọc từ từ chạm đến đôi môi hoa đào của Diệp Mộ Liễu.Mở ra khớp hàm của nàng, mùi rượu thản nhiên từ trong hơi thở của nàng bay đến làm cho Lý Ngọc nhíu mày.“ Hôm nay uống nhiều rượu sao? ““ Không… không uống bao nhiêu. “Nhìn sắc mặt hắn ngưng lại, Diệp Mộ Liễu thè lưỡi cười.“ Lần sau sẽ không dám nữa. ““ Lần sau còn dám, ta sẽ một ngụm ăn nàng luôn. “Cười cười cắn một cái lên môi nàng, Lý Ngọc giận dỗi uy h**p nói.“ Đúng rồi, nàng uống rượu gì mà thơm như vậy? ““ Yên chi… “