Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 140: Biên cảnh rối loạn
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Mưa to trút xuống, thời tiết lại nóng hơn một chút.Đúng như lời Lý Ngọc nói, hạ đi thu đến, bốn mùa luân phiên, nhưng tình cảm của hai người lại vì buổi đêm phong Phi lưu luyến mà càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng thắm thiết.Bên trong đó, Diệp Mộ Liễu hiểu được một chút tâm tư của Lý Ngọc, lại không dám suy nghĩ nhiều, sợ bản thân nghĩ nhiều, kết quả càng thất vọng hơn.Mấy ngày nay trong cung vẫn hết sức yên tĩnh.Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển trải qua mấy kia cấm túc, sự kiêu ngạo giảm đi không ít.Ninh phi Nghiêm Thủy Dao cũng im lặng, không đi kiếm chuyện.Về phần Qúy phi Bắc Thiên Tuyết, tính tình yếu đuối, an phận thủ thường, lại thêm chuyện ngày đó Diệp Mộ Liễu phân xử công bằng nên càng kính trọng Diệp Mộ Liễu. Luôn chạy tới Tử Vi cung, làm cho Diệp Mộ Liễu càng yêu thích hơn.Diệp Mộ Liễu vui vẻ vì nàng ta không có tính tình gây chuyện thị phi, ở trong cung tịch mịch, không có người làm bạn, hơn nữa Bắc Thiên Tuyết xinh đẹp động lòng người, làm cho Diệp Mộ Liễu sinh lòng muốn bảo vệ.Vì vậy thường xuyên qua lại, phòng bị của Diệp Mộ Liễu đối với Bắc Thiên Tuyết cùng dần phai nhạt.Hậu cung này nhưng lại không có một gợn sóng trong hồ nước, không có sóng gió nguy hiểm !Nhưng như thế Diệp Mộ Liễu càng cảm thấy không yên lòng.Bởi vì hai ngày trước, biên quan truyền đến cấp báo, biên cảnh giữa Đông Thương quốc và Tây Việt quốc đột nhiên có binh lính đi lại, thường xuyên tập kích dân chúng biên cảnh.Loại tình hình này từ lúc Lý Ngọc đăng cơ tới nay vẫn chưa từng phát sinh.Chuyện này Lý Ngọc hết sức phẫn nộ, vừa phẫn nộ vừa có chút đau đầu.Theo suy nghĩ của Lý Ngọc, lúc này không nên có chiến tranh xảy ra.Đông Thương quốc nhìn thì hưng thịnh, thật ra nội loạn mấy năm đã trở thành miệng cọp gan thỏ.Lúc Lý Ngọc tiếp nhận mới phát hiện quốc khố trống rỗng, ngân lượng dự trữ lúc Tiên đế còn tại vị vậy mà không cánh mà bay.Không có bạc thì làm sao mà đánh giặc ?Tây Việt quốc binh hùng tướng mạnh, nếu lúc này khơi mào chiến tranh, Đông Thương quốc có thể chống đỡ được bao lâu, sợ rẵng không thể nào đoán được.Tuy có quan hệ thông gia với Bắc Minh quốc nhưng Lý Ngọc biết rõ, mối quan hệ này tuyệt đối không đáng tin.Nắm giang sơn xã tắc, ngôi vị cửu ngũ hoàng quyền, công chúa hòa thân bị hy sinh, trong lịch sử có vô số người.
Mưa to trút xuống, thời tiết lại nóng hơn một chút.
Đúng như lời Lý Ngọc nói, hạ đi thu đến, bốn mùa luân phiên, nhưng tình cảm của hai người lại vì buổi đêm phong Phi lưu luyến mà càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng thắm thiết.
Bên trong đó, Diệp Mộ Liễu hiểu được một chút tâm tư của Lý Ngọc, lại không dám suy nghĩ nhiều, sợ bản thân nghĩ nhiều, kết quả càng thất vọng hơn.
Mấy ngày nay trong cung vẫn hết sức yên tĩnh.
Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển trải qua mấy kia cấm túc, sự kiêu ngạo giảm đi không ít.
Ninh phi Nghiêm Thủy Dao cũng im lặng, không đi kiếm chuyện.
Về phần Qúy phi Bắc Thiên Tuyết, tính tình yếu đuối, an phận thủ thường, lại thêm chuyện ngày đó Diệp Mộ Liễu phân xử công bằng nên càng kính trọng Diệp Mộ Liễu. Luôn chạy tới Tử Vi cung, làm cho Diệp Mộ Liễu càng yêu thích hơn.
Diệp Mộ Liễu vui vẻ vì nàng ta không có tính tình gây chuyện thị phi, ở trong cung tịch mịch, không có người làm bạn, hơn nữa Bắc Thiên Tuyết xinh đẹp động lòng người, làm cho Diệp Mộ Liễu sinh lòng muốn bảo vệ.
Vì vậy thường xuyên qua lại, phòng bị của Diệp Mộ Liễu đối với Bắc Thiên Tuyết cùng dần phai nhạt.
Hậu cung này nhưng lại không có một gợn sóng trong hồ nước, không có sóng gió nguy hiểm !
Nhưng như thế Diệp Mộ Liễu càng cảm thấy không yên lòng.
Bởi vì hai ngày trước, biên quan truyền đến cấp báo, biên cảnh giữa Đông Thương quốc và Tây Việt quốc đột nhiên có binh lính đi lại, thường xuyên tập kích dân chúng biên cảnh.
Loại tình hình này từ lúc Lý Ngọc đăng cơ tới nay vẫn chưa từng phát sinh.
Chuyện này Lý Ngọc hết sức phẫn nộ, vừa phẫn nộ vừa có chút đau đầu.
Theo suy nghĩ của Lý Ngọc, lúc này không nên có chiến tranh xảy ra.
Đông Thương quốc nhìn thì hưng thịnh, thật ra nội loạn mấy năm đã trở thành miệng cọp gan thỏ.
Lúc Lý Ngọc tiếp nhận mới phát hiện quốc khố trống rỗng, ngân lượng dự trữ lúc Tiên đế còn tại vị vậy mà không cánh mà bay.
Không có bạc thì làm sao mà đánh giặc ?
Tây Việt quốc binh hùng tướng mạnh, nếu lúc này khơi mào chiến tranh, Đông Thương quốc có thể chống đỡ được bao lâu, sợ rẵng không thể nào đoán được.
Tuy có quan hệ thông gia với Bắc Minh quốc nhưng Lý Ngọc biết rõ, mối quan hệ này tuyệt đối không đáng tin.
Nắm giang sơn xã tắc, ngôi vị cửu ngũ hoàng quyền, công chúa hòa thân bị hy sinh, trong lịch sử có vô số người.
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Mưa to trút xuống, thời tiết lại nóng hơn một chút.Đúng như lời Lý Ngọc nói, hạ đi thu đến, bốn mùa luân phiên, nhưng tình cảm của hai người lại vì buổi đêm phong Phi lưu luyến mà càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng thắm thiết.Bên trong đó, Diệp Mộ Liễu hiểu được một chút tâm tư của Lý Ngọc, lại không dám suy nghĩ nhiều, sợ bản thân nghĩ nhiều, kết quả càng thất vọng hơn.Mấy ngày nay trong cung vẫn hết sức yên tĩnh.Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển trải qua mấy kia cấm túc, sự kiêu ngạo giảm đi không ít.Ninh phi Nghiêm Thủy Dao cũng im lặng, không đi kiếm chuyện.Về phần Qúy phi Bắc Thiên Tuyết, tính tình yếu đuối, an phận thủ thường, lại thêm chuyện ngày đó Diệp Mộ Liễu phân xử công bằng nên càng kính trọng Diệp Mộ Liễu. Luôn chạy tới Tử Vi cung, làm cho Diệp Mộ Liễu càng yêu thích hơn.Diệp Mộ Liễu vui vẻ vì nàng ta không có tính tình gây chuyện thị phi, ở trong cung tịch mịch, không có người làm bạn, hơn nữa Bắc Thiên Tuyết xinh đẹp động lòng người, làm cho Diệp Mộ Liễu sinh lòng muốn bảo vệ.Vì vậy thường xuyên qua lại, phòng bị của Diệp Mộ Liễu đối với Bắc Thiên Tuyết cùng dần phai nhạt.Hậu cung này nhưng lại không có một gợn sóng trong hồ nước, không có sóng gió nguy hiểm !Nhưng như thế Diệp Mộ Liễu càng cảm thấy không yên lòng.Bởi vì hai ngày trước, biên quan truyền đến cấp báo, biên cảnh giữa Đông Thương quốc và Tây Việt quốc đột nhiên có binh lính đi lại, thường xuyên tập kích dân chúng biên cảnh.Loại tình hình này từ lúc Lý Ngọc đăng cơ tới nay vẫn chưa từng phát sinh.Chuyện này Lý Ngọc hết sức phẫn nộ, vừa phẫn nộ vừa có chút đau đầu.Theo suy nghĩ của Lý Ngọc, lúc này không nên có chiến tranh xảy ra.Đông Thương quốc nhìn thì hưng thịnh, thật ra nội loạn mấy năm đã trở thành miệng cọp gan thỏ.Lúc Lý Ngọc tiếp nhận mới phát hiện quốc khố trống rỗng, ngân lượng dự trữ lúc Tiên đế còn tại vị vậy mà không cánh mà bay.Không có bạc thì làm sao mà đánh giặc ?Tây Việt quốc binh hùng tướng mạnh, nếu lúc này khơi mào chiến tranh, Đông Thương quốc có thể chống đỡ được bao lâu, sợ rẵng không thể nào đoán được.Tuy có quan hệ thông gia với Bắc Minh quốc nhưng Lý Ngọc biết rõ, mối quan hệ này tuyệt đối không đáng tin.Nắm giang sơn xã tắc, ngôi vị cửu ngũ hoàng quyền, công chúa hòa thân bị hy sinh, trong lịch sử có vô số người.