Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 150: Hoàng thượng cũng có cảm giác không an toàn

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Liễu Nhi, có lẽ sau này sẽ có lúc thời gian ta ở cùng nàng sẽ rất ít ỏi...”Im lặng hồi lâu, Lý Ngọc mới khó khăn mở miệng.“Ta hiểu.”Vội vàng vì chiến sự, còn bận rộn nhiều công việc... phải trấn an Trịnh Ngọc Uyển và Bắc Thiên Tuyết, hắn tất nhiên sẽ không có thời gian để thăm nàng.Phạt nàng cấm túc trong Tử Vi cung cũng vì nguyên nhân này đúng không?Sợ nàng nhìn thấy, nghe phải những gì không nên nghe, thấy phải những gì không nên thấy, trong lòng nàng sẽ sức khó chịu đúng không?Nhưng mà nếu lúc này nàng vẫn tính toán chi li như vậy mà nói thì nàng làm sao có thể xứng với tình yêu của hắn đây?“Lý Ngọc...”Đưa tay xoa xoa mặt hắn, nàng nhỏ giọng gọi hắn.“Không cần lo lắng cho ta.”“Liễu Nhi...”Đôi mắt nửa nhắm từ từ mở ra, con ngươi đen bạch ngọc của Lý Ngọc tràn đầy lo lắng.“Ta sợ...”“Ừ, chàng sợ cái gì?”Trong lòng có rút lại, Diệp Mộ Liễu bất động thanh sắc hỏi.“Ta sợ... sợ nàng sẽ rời khỏi ta...”Bàn tay Diệp Mộ Liễu dán lên hai má từ từ v**t v*, Lý Ngọc nhắm mắt lại.Sợ ta vô tình tổn thương nàng.Sợ nàng thương tâm, sợ nàng khổ sở, sợ nàng không còn thích ta nữa…Càng sợ nàng xoay người rời khỏi ta, không đồng ý cho ta cơ hội nữa…" Ngốc này, sao lại như vậy được ? "Thân thể run lên, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che dấu sự rung động trong mắt, lắc đầu trấn an." Chàng là phu quân của ta, là Hoàng thượng của ta, làm sao ta lại rời khỏi chàng đây ? "Lý Ngọc nghe vậy mới mím môi cười, nhưng không đáp lại, một lúc sau mới nói :" Nàng biết không ? Mấy ngày nay ta đều cảm giác mình như đang nằm mơ, hạnh phúc có chút không thực. Ta sợ có một ngày từ trong mộng tỉnh lại sau đó ta mới phát hiện toàn bộ đều là ảo tưởng mà thôi… "" Đau không ? "Cúi đầu cắn Lý Ngọc một cái, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên sự phức tạp." Đau ! Ôi đau chết ta rồi ! Oa oa Diệp Mộ Liễu, nàng mưu sát chồng  sao ? "Hít một ngụm khí lạnh, Lý Ngọc khoa trương nói." Biết đau thì không phải là mộng rồi ! "Diệp Mộ Liễu nhếch môi, nở nụ cười còn đẹp hơn ánh mặt trời tháng ba, nhưng nụ cười một chút cũng không đạt tới đáy mắt.Lý Ngọc, vì cái gì mà làm cho chàng cảm thấy không an toàn như vậy ?

“Liễu Nhi, có lẽ sau này sẽ có lúc thời gian ta ở cùng nàng sẽ rất ít ỏi...”

Im lặng hồi lâu, Lý Ngọc mới khó khăn mở miệng.

“Ta hiểu.”

Vội vàng vì chiến sự, còn bận rộn nhiều công việc... phải trấn an Trịnh Ngọc Uyển và Bắc Thiên Tuyết, hắn tất nhiên sẽ không có thời gian để thăm nàng.

Phạt nàng cấm túc trong Tử Vi cung cũng vì nguyên nhân này đúng không?

Sợ nàng nhìn thấy, nghe phải những gì không nên nghe, thấy phải những gì không nên thấy, trong lòng nàng sẽ sức khó chịu đúng không?

Nhưng mà nếu lúc này nàng vẫn tính toán chi li như vậy mà nói thì nàng làm sao có thể xứng với tình yêu của hắn đây?

“Lý Ngọc...”

Đưa tay xoa xoa mặt hắn, nàng nhỏ giọng gọi hắn.

“Không cần lo lắng cho ta.”

“Liễu Nhi...”

Đôi mắt nửa nhắm từ từ mở ra, con ngươi đen bạch ngọc của Lý Ngọc tràn đầy lo lắng.

“Ta sợ...”

“Ừ, chàng sợ cái gì?”

Trong lòng có rút lại, Diệp Mộ Liễu bất động thanh sắc hỏi.

“Ta sợ... sợ nàng sẽ rời khỏi ta...”

Bàn tay Diệp Mộ Liễu dán lên hai má từ từ v**t v*, Lý Ngọc nhắm mắt lại.

Sợ ta vô tình tổn thương nàng.

Sợ nàng thương tâm, sợ nàng khổ sở, sợ nàng không còn thích ta nữa…

Càng sợ nàng xoay người rời khỏi ta, không đồng ý cho ta cơ hội nữa…

" Ngốc này, sao lại như vậy được ? "

Thân thể run lên, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che dấu sự rung động trong mắt, lắc đầu trấn an.

" Chàng là phu quân của ta, là Hoàng thượng của ta, làm sao ta lại rời khỏi chàng đây ? "

Lý Ngọc nghe vậy mới mím môi cười, nhưng không đáp lại, một lúc sau mới nói :

" Nàng biết không ? Mấy ngày nay ta đều cảm giác mình như đang nằm mơ, hạnh phúc có chút không thực. Ta sợ có một ngày từ trong mộng tỉnh lại sau đó ta mới phát hiện toàn bộ đều là ảo tưởng mà thôi… "

" Đau không ? "

Cúi đầu cắn Lý Ngọc một cái, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên sự phức tạp.

" Đau ! Ôi đau chết ta rồi ! Oa oa Diệp Mộ Liễu, nàng mưu sát chồng  sao ? "

Hít một ngụm khí lạnh, Lý Ngọc khoa trương nói.

" Biết đau thì không phải là mộng rồi ! "

Diệp Mộ Liễu nhếch môi, nở nụ cười còn đẹp hơn ánh mặt trời tháng ba, nhưng nụ cười một chút cũng không đạt tới đáy mắt.

Lý Ngọc, vì cái gì mà làm cho chàng cảm thấy không an toàn như vậy ?

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Liễu Nhi, có lẽ sau này sẽ có lúc thời gian ta ở cùng nàng sẽ rất ít ỏi...”Im lặng hồi lâu, Lý Ngọc mới khó khăn mở miệng.“Ta hiểu.”Vội vàng vì chiến sự, còn bận rộn nhiều công việc... phải trấn an Trịnh Ngọc Uyển và Bắc Thiên Tuyết, hắn tất nhiên sẽ không có thời gian để thăm nàng.Phạt nàng cấm túc trong Tử Vi cung cũng vì nguyên nhân này đúng không?Sợ nàng nhìn thấy, nghe phải những gì không nên nghe, thấy phải những gì không nên thấy, trong lòng nàng sẽ sức khó chịu đúng không?Nhưng mà nếu lúc này nàng vẫn tính toán chi li như vậy mà nói thì nàng làm sao có thể xứng với tình yêu của hắn đây?“Lý Ngọc...”Đưa tay xoa xoa mặt hắn, nàng nhỏ giọng gọi hắn.“Không cần lo lắng cho ta.”“Liễu Nhi...”Đôi mắt nửa nhắm từ từ mở ra, con ngươi đen bạch ngọc của Lý Ngọc tràn đầy lo lắng.“Ta sợ...”“Ừ, chàng sợ cái gì?”Trong lòng có rút lại, Diệp Mộ Liễu bất động thanh sắc hỏi.“Ta sợ... sợ nàng sẽ rời khỏi ta...”Bàn tay Diệp Mộ Liễu dán lên hai má từ từ v**t v*, Lý Ngọc nhắm mắt lại.Sợ ta vô tình tổn thương nàng.Sợ nàng thương tâm, sợ nàng khổ sở, sợ nàng không còn thích ta nữa…Càng sợ nàng xoay người rời khỏi ta, không đồng ý cho ta cơ hội nữa…" Ngốc này, sao lại như vậy được ? "Thân thể run lên, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che dấu sự rung động trong mắt, lắc đầu trấn an." Chàng là phu quân của ta, là Hoàng thượng của ta, làm sao ta lại rời khỏi chàng đây ? "Lý Ngọc nghe vậy mới mím môi cười, nhưng không đáp lại, một lúc sau mới nói :" Nàng biết không ? Mấy ngày nay ta đều cảm giác mình như đang nằm mơ, hạnh phúc có chút không thực. Ta sợ có một ngày từ trong mộng tỉnh lại sau đó ta mới phát hiện toàn bộ đều là ảo tưởng mà thôi… "" Đau không ? "Cúi đầu cắn Lý Ngọc một cái, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên sự phức tạp." Đau ! Ôi đau chết ta rồi ! Oa oa Diệp Mộ Liễu, nàng mưu sát chồng  sao ? "Hít một ngụm khí lạnh, Lý Ngọc khoa trương nói." Biết đau thì không phải là mộng rồi ! "Diệp Mộ Liễu nhếch môi, nở nụ cười còn đẹp hơn ánh mặt trời tháng ba, nhưng nụ cười một chút cũng không đạt tới đáy mắt.Lý Ngọc, vì cái gì mà làm cho chàng cảm thấy không an toàn như vậy ?

Chương 150: Hoàng thượng cũng có cảm giác không an toàn