Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 184: Thật xin lỗi, là thần tới trễ!

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Ngươi đi Ngự thiện phòng, bưng thức ăn hôm nay của Hoàng hậu mang tới cho Trẫm.”Hít một hơi thật sâu, Lý Ngọc muốn đẩy hết sự hậm hực phiền toái trong người đẩy ra ngoài.Lý Ngọc, ngươi nhất định phải chịu đựng?Ngươi nhất định không được ngã xuống!Nếu như cả ngươi cũng không kiên trì được vậy Liễu Nhi phải làm sao bây giờ?Giang sơn xã tắc này còn có Hoàng thúc nhưng Diệp Mộ Liễu chỉ có Lý Ngọc hắn mà thôi. Cho nên dù như thế nào đi nữa, hắn nhất định phải kiên trì.“Còn nữa, bên nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nhất định phải nhớ phong tỏa tin tức cho tốt, nếu để lộ ra một chút, đừng trách Trẫm trở mặt vô tình!”“Vâng, nô tỳ đã biết.”Gật đầu, Thanh Nhi nhìn Lý Ngọc đang bước trên cầu thang ở Tử Vi cung. Xoay người, nàng đang muốn đi đến Ngự thiện phòng lại thấy nam tử đi đên, đôi mắt bỗng sáng lên.“Hoàng thượng... Vương... Vương gia...”Bất chấp lễ tiết, hiện tại Thanh nhi nói năng có chút lộn xộn, chỉ là nhìn thấy nam tử trước mặt như thấy được hy vọng.Thân thể Lý Ngọc ngẩn ra, một giây sau hắn nhanh chóng quay đầu, liếc mắt một cái liền đi về phía nam tử áo đen.Toàn thân áo đen, càng làm cho dáng người của hắn cao ngất, sắc mặt hắn có chút tiều tụy, thậm chí có chút trắng bệch không dễ phát hiện.Nhưng gương mặt tuấn mỹ se lạnh vẫn nở nụ cười làm cho người ta yên lòng.Nhất là ánh mắt kiên định của hắn, cùng bước đi thong thả của hắn, như một sức cuốn hút lòng người.Làm cho Lý ngọc hỗn loạn đầy lo lắng, lập tức bình tĩnh lại.Tất cả khói mù giờ phút này tản đi hết, sau khi phá vỡ đám mây đen bao phủ không khí, hắn rốt cuộc cũng thấy được hy vọng, như thấy được ánh sáng...“Hoàng thúc...”Lý Ngọc nhấc chân muốn đến đón, nghĩ nghĩ lại đứng lại chỗ cũ, lẳng lặng đợi Lý Ly bước đến.“Hoàng thượng, thật xin lỗi, là Thần đến chậm.”Tiêu sái đến bên cạnh Lý Ngọc, bước chân Lý ly có chút nặng nề, mãi đến lúc hắn đến gần thì Lý Ngọc mới phát hiện, gương mặt trước mắt không tốt hơn mình là bao.“Hoàng thúc?”Nâng Lý Ly đứng dậy, đôi mắt Lý Ngọc hiện lên sự lo lắng.

“Ngươi đi Ngự thiện phòng, bưng thức ăn hôm nay của Hoàng hậu mang tới cho Trẫm.”

Hít một hơi thật sâu, Lý Ngọc muốn đẩy hết sự hậm hực phiền toái trong người đẩy ra ngoài.

Lý Ngọc, ngươi nhất định phải chịu đựng?

Ngươi nhất định không được ngã xuống!

Nếu như cả ngươi cũng không kiên trì được vậy Liễu Nhi phải làm sao bây giờ?

Giang sơn xã tắc này còn có Hoàng thúc nhưng Diệp Mộ Liễu chỉ có Lý Ngọc hắn mà thôi. Cho nên dù như thế nào đi nữa, hắn nhất định phải kiên trì.

“Còn nữa, bên nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nhất định phải nhớ phong tỏa tin tức cho tốt, nếu để lộ ra một chút, đừng trách Trẫm trở mặt vô tình!”

“Vâng, nô tỳ đã biết.”

Gật đầu, Thanh Nhi nhìn Lý Ngọc đang bước trên cầu thang ở Tử Vi cung. Xoay người, nàng đang muốn đi đến Ngự thiện phòng lại thấy nam tử đi đên, đôi mắt bỗng sáng lên.

“Hoàng thượng... Vương... Vương gia...”

Bất chấp lễ tiết, hiện tại Thanh nhi nói năng có chút lộn xộn, chỉ là nhìn thấy nam tử trước mặt như thấy được hy vọng.

Thân thể Lý Ngọc ngẩn ra, một giây sau hắn nhanh chóng quay đầu, liếc mắt một cái liền đi về phía nam tử áo đen.

Toàn thân áo đen, càng làm cho dáng người của hắn cao ngất, sắc mặt hắn có chút tiều tụy, thậm chí có chút trắng bệch không dễ phát hiện.

Nhưng gương mặt tuấn mỹ se lạnh vẫn nở nụ cười làm cho người ta yên lòng.

Nhất là ánh mắt kiên định của hắn, cùng bước đi thong thả của hắn, như một sức cuốn hút lòng người.

Làm cho Lý ngọc hỗn loạn đầy lo lắng, lập tức bình tĩnh lại.

Tất cả khói mù giờ phút này tản đi hết, sau khi phá vỡ đám mây đen bao phủ không khí, hắn rốt cuộc cũng thấy được hy vọng, như thấy được ánh sáng...

“Hoàng thúc...”

Lý Ngọc nhấc chân muốn đến đón, nghĩ nghĩ lại đứng lại chỗ cũ, lẳng lặng đợi Lý Ly bước đến.

“Hoàng thượng, thật xin lỗi, là Thần đến chậm.”

Tiêu sái đến bên cạnh Lý Ngọc, bước chân Lý ly có chút nặng nề, mãi đến lúc hắn đến gần thì Lý Ngọc mới phát hiện, gương mặt trước mắt không tốt hơn mình là bao.

“Hoàng thúc?”

Nâng Lý Ly đứng dậy, đôi mắt Lý Ngọc hiện lên sự lo lắng.

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Ngươi đi Ngự thiện phòng, bưng thức ăn hôm nay của Hoàng hậu mang tới cho Trẫm.”Hít một hơi thật sâu, Lý Ngọc muốn đẩy hết sự hậm hực phiền toái trong người đẩy ra ngoài.Lý Ngọc, ngươi nhất định phải chịu đựng?Ngươi nhất định không được ngã xuống!Nếu như cả ngươi cũng không kiên trì được vậy Liễu Nhi phải làm sao bây giờ?Giang sơn xã tắc này còn có Hoàng thúc nhưng Diệp Mộ Liễu chỉ có Lý Ngọc hắn mà thôi. Cho nên dù như thế nào đi nữa, hắn nhất định phải kiên trì.“Còn nữa, bên nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nhất định phải nhớ phong tỏa tin tức cho tốt, nếu để lộ ra một chút, đừng trách Trẫm trở mặt vô tình!”“Vâng, nô tỳ đã biết.”Gật đầu, Thanh Nhi nhìn Lý Ngọc đang bước trên cầu thang ở Tử Vi cung. Xoay người, nàng đang muốn đi đến Ngự thiện phòng lại thấy nam tử đi đên, đôi mắt bỗng sáng lên.“Hoàng thượng... Vương... Vương gia...”Bất chấp lễ tiết, hiện tại Thanh nhi nói năng có chút lộn xộn, chỉ là nhìn thấy nam tử trước mặt như thấy được hy vọng.Thân thể Lý Ngọc ngẩn ra, một giây sau hắn nhanh chóng quay đầu, liếc mắt một cái liền đi về phía nam tử áo đen.Toàn thân áo đen, càng làm cho dáng người của hắn cao ngất, sắc mặt hắn có chút tiều tụy, thậm chí có chút trắng bệch không dễ phát hiện.Nhưng gương mặt tuấn mỹ se lạnh vẫn nở nụ cười làm cho người ta yên lòng.Nhất là ánh mắt kiên định của hắn, cùng bước đi thong thả của hắn, như một sức cuốn hút lòng người.Làm cho Lý ngọc hỗn loạn đầy lo lắng, lập tức bình tĩnh lại.Tất cả khói mù giờ phút này tản đi hết, sau khi phá vỡ đám mây đen bao phủ không khí, hắn rốt cuộc cũng thấy được hy vọng, như thấy được ánh sáng...“Hoàng thúc...”Lý Ngọc nhấc chân muốn đến đón, nghĩ nghĩ lại đứng lại chỗ cũ, lẳng lặng đợi Lý Ly bước đến.“Hoàng thượng, thật xin lỗi, là Thần đến chậm.”Tiêu sái đến bên cạnh Lý Ngọc, bước chân Lý ly có chút nặng nề, mãi đến lúc hắn đến gần thì Lý Ngọc mới phát hiện, gương mặt trước mắt không tốt hơn mình là bao.“Hoàng thúc?”Nâng Lý Ly đứng dậy, đôi mắt Lý Ngọc hiện lên sự lo lắng.

Chương 184: Thật xin lỗi, là thần tới trễ!