Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 185: Thần tạm thời vẫn chưa chết được
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Hoàng thúc?”Đôi mắt Lý Ngọc đầy lo lắng, đều bị Lý Ly thấy được. Khóe môi quét xuống nụ cười đầy miễn cưỡng, hắn mím môi nói:“Hoàng thượng, vào trước rồi nói sau.”Lý Ngọc gật đầu, nghiêng người để Lý Ly đi vào Tử Vi cung.Vừa vào cửa, Lý Ly hạ giọng nói:“Hoàng thượng... đóng cửa.”Âm thanh hết sức ẩn nhẫn, làm cho trái tim Lý Ngọc trầm xuống, nhanh chóng đóng cửa lại.Lý Ngọc chưa xoay người lại thì sau lưng đã truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất...“Hoàng thúc...”Lý Ly ngã trên mặt đất, thân thể cuộn tròn co lại thành một cục, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mày kiếm chau lại thành một đoàn, hàm răng cắn chặt vào môi, hiển nhiên là cố nén lại sự đau đớn...“Không, không sao cả, tạm, tạm thời vẫn chưa chết, không chết được...”Từng giọt mồ hôi từ trên trán Lý Ngọc đổ xuống, hắn cười cười, trấn an Lý Ngọc:“Hoàng thượng, thần chỉ bị một chút vết thương nhỏ... còn trúng độc. Người, người phái người đi tìm Ngự y qua đây... Tin tức ta bị thương... không, ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài...”Tuy không rõ Lý Ly vì sao lại không muốn tiết lộ tin tức mình bị thương, nhưng Lý Ngọc biết rõ, hắn làm vậy nhất định là có đạo lý của hắn. Vì vậy gật đầu, đỡ Lý Ly nằm lên giường.Lúc này Lý Ngọc mở mới cửa, phân phó người gọi Chu thái y qua.“Hoàng thúc...”Từ lúc quay trở lại, Lý Ly mới tạm thời tỉnh lại.Gương mặt tuấn mỹ tuy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng nụ cười nơi khóe môi của hắn đã có chút sức sống.“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người trễ như vậy mới trở về, vì sao lại trúng độc?”Thật ra Lý Ngọc muốn hỏi nữa, hắn muốn hỏi hắn (LL) vì sao không chịu nói Long Linh châu ở đâu? Vì sao lại muốn tự mình trở về nói mới được?Còn muốn hỏi phía Trịnh Nhất Phong như thế nào rồi?Nhưng mà nhìn gương mặt người trước mắt đang mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn nở nụ cười đang muốn an ủi hắn, tất cả nghi vấn của hắn (LN) đều không nói được ra miệng...“Hoàng thượng yên tâm, Trịnh Nhất Phong đã thuận lợi bị loại bỏ/”Như biết Lý Ngọc đang nghĩ gì, Lý Ly nhếch môi cười nói.
“Hoàng thúc?”
Đôi mắt Lý Ngọc đầy lo lắng, đều bị Lý Ly thấy được. Khóe môi quét xuống nụ cười đầy miễn cưỡng, hắn mím môi nói:
“Hoàng thượng, vào trước rồi nói sau.”
Lý Ngọc gật đầu, nghiêng người để Lý Ly đi vào Tử Vi cung.
Vừa vào cửa, Lý Ly hạ giọng nói:
“Hoàng thượng... đóng cửa.”
Âm thanh hết sức ẩn nhẫn, làm cho trái tim Lý Ngọc trầm xuống, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lý Ngọc chưa xoay người lại thì sau lưng đã truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất...
“Hoàng thúc...”
Lý Ly ngã trên mặt đất, thân thể cuộn tròn co lại thành một cục, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mày kiếm chau lại thành một đoàn, hàm răng cắn chặt vào môi, hiển nhiên là cố nén lại sự đau đớn...
“Không, không sao cả, tạm, tạm thời vẫn chưa chết, không chết được...”
Từng giọt mồ hôi từ trên trán Lý Ngọc đổ xuống, hắn cười cười, trấn an Lý Ngọc:
“Hoàng thượng, thần chỉ bị một chút vết thương nhỏ... còn trúng độc. Người, người phái người đi tìm Ngự y qua đây... Tin tức ta bị thương... không, ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài...”
Tuy không rõ Lý Ly vì sao lại không muốn tiết lộ tin tức mình bị thương, nhưng Lý Ngọc biết rõ, hắn làm vậy nhất định là có đạo lý của hắn. Vì vậy gật đầu, đỡ Lý Ly nằm lên giường.
Lúc này Lý Ngọc mở mới cửa, phân phó người gọi Chu thái y qua.
“Hoàng thúc...”
Từ lúc quay trở lại, Lý Ly mới tạm thời tỉnh lại.
Gương mặt tuấn mỹ tuy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng nụ cười nơi khóe môi của hắn đã có chút sức sống.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người trễ như vậy mới trở về, vì sao lại trúng độc?”
Thật ra Lý Ngọc muốn hỏi nữa, hắn muốn hỏi hắn (LL) vì sao không chịu nói Long Linh châu ở đâu? Vì sao lại muốn tự mình trở về nói mới được?
Còn muốn hỏi phía Trịnh Nhất Phong như thế nào rồi?
Nhưng mà nhìn gương mặt người trước mắt đang mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn nở nụ cười đang muốn an ủi hắn, tất cả nghi vấn của hắn (LN) đều không nói được ra miệng...
“Hoàng thượng yên tâm, Trịnh Nhất Phong đã thuận lợi bị loại bỏ/”
Như biết Lý Ngọc đang nghĩ gì, Lý Ly nhếch môi cười nói.
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Hoàng thúc?”Đôi mắt Lý Ngọc đầy lo lắng, đều bị Lý Ly thấy được. Khóe môi quét xuống nụ cười đầy miễn cưỡng, hắn mím môi nói:“Hoàng thượng, vào trước rồi nói sau.”Lý Ngọc gật đầu, nghiêng người để Lý Ly đi vào Tử Vi cung.Vừa vào cửa, Lý Ly hạ giọng nói:“Hoàng thượng... đóng cửa.”Âm thanh hết sức ẩn nhẫn, làm cho trái tim Lý Ngọc trầm xuống, nhanh chóng đóng cửa lại.Lý Ngọc chưa xoay người lại thì sau lưng đã truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất...“Hoàng thúc...”Lý Ly ngã trên mặt đất, thân thể cuộn tròn co lại thành một cục, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đôi mày kiếm chau lại thành một đoàn, hàm răng cắn chặt vào môi, hiển nhiên là cố nén lại sự đau đớn...“Không, không sao cả, tạm, tạm thời vẫn chưa chết, không chết được...”Từng giọt mồ hôi từ trên trán Lý Ngọc đổ xuống, hắn cười cười, trấn an Lý Ngọc:“Hoàng thượng, thần chỉ bị một chút vết thương nhỏ... còn trúng độc. Người, người phái người đi tìm Ngự y qua đây... Tin tức ta bị thương... không, ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài...”Tuy không rõ Lý Ly vì sao lại không muốn tiết lộ tin tức mình bị thương, nhưng Lý Ngọc biết rõ, hắn làm vậy nhất định là có đạo lý của hắn. Vì vậy gật đầu, đỡ Lý Ly nằm lên giường.Lúc này Lý Ngọc mở mới cửa, phân phó người gọi Chu thái y qua.“Hoàng thúc...”Từ lúc quay trở lại, Lý Ly mới tạm thời tỉnh lại.Gương mặt tuấn mỹ tuy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng nụ cười nơi khóe môi của hắn đã có chút sức sống.“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người trễ như vậy mới trở về, vì sao lại trúng độc?”Thật ra Lý Ngọc muốn hỏi nữa, hắn muốn hỏi hắn (LL) vì sao không chịu nói Long Linh châu ở đâu? Vì sao lại muốn tự mình trở về nói mới được?Còn muốn hỏi phía Trịnh Nhất Phong như thế nào rồi?Nhưng mà nhìn gương mặt người trước mắt đang mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn nở nụ cười đang muốn an ủi hắn, tất cả nghi vấn của hắn (LN) đều không nói được ra miệng...“Hoàng thượng yên tâm, Trịnh Nhất Phong đã thuận lợi bị loại bỏ/”Như biết Lý Ngọc đang nghĩ gì, Lý Ly nhếch môi cười nói.