Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 220: Vương gia, vì sao ngươi phải khổ như vậy ?

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… " Vương gia, bọn họ đã đi rồi, ngài đừng nhìn nữa… "Gió thu hiu quạnh, thổi bay tà áo màu tím của Lý Ly, hết sức phiêu dật. Hiện tại, gương mặt của hắn tuấn mỹ bất phàm, nhưng lại không có chút nào vui vẻ, tất cả đều là một mảnh tái nhợt." Ta chỉ muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút mà thôi. Nếu không, chỉ sợ không còn cơ hội nữa… "" Vương gia, vì sao ngài phải khổ vậy chứ …? "Thở dài một hơi, trong mắt Lãnh Hàn Yên lóe lên sự phức tạp.Nam tử đội trời đạp đất này, đau khổ đều tự mình gánh lấy, chỉ sợ làm phiền tới người khác.Khó trách ánh mắt hắn lại cô đơn như vậy, tịch liêu như vậy!Giờ khắc này, Lãnh Hàn Yên muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên gương mặt của hắn, trong lòng vừa nghĩ, nàng đưa tay lên nhưng phát hiện bàn tay mình vẫn bị Lý Ly nắm lấy." Vương gia… "Thấy nàng rút tay, lúc này Lý Ly mới hồi phục tinh thần, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt đỏ lên.(chậc chậc, đáng yêu quá, chưa yêu có khác, nắm tí tay đã đỏ mặt, khựa khựa ^_^)Muốn cười nhưng ngực lại cuồn cuộn lên…" Khụ, khụ, khụ… " Sau một trận ho kịch liệt, vị ngọt trong cổ bật lên, chất lỏng màu đỏ từ khóe môi bán đứng dáng vẻ lúc này của hắn.Đưa tay chống lên xe ngựa, Lý Ly rũ mắt hỏi:" Lãnh cô nương, cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta. Ngươi nói thật cho ta biết, ta còn có thể sống được bao nhiêu ngày. "" Ba ngày. "Rũ mắt, Lãnh Hàn Yên như hạ quyết tâm, từ trong túi áo lấy một viên thuốc đưa cho Lý Ly, ánh mắt của nàng tràn đầy thương tiếc." Vương gia, ăn cái này vào đi. "" Ha ha… thì ra chỉ có ba ngày… "Tuy đã không còn coi trọng sống chết nhưng lúc cái chết cận kề, Lý Ly không nhịn được mà cảm thấy mê man.Rời khỏi đây, cuộc sống sẽ như thế nào?Có giống như hiện tại trời xanh mây trắng, núi cao nước xanh?Tham lam nhìn cảnh đẹp trước mắt, hắn tiếp nhận cái chết nhưng cảm thấy không phục." Lãnh cô nương, ngươi cảm thấy hiện tại ta ăn viên thuốc này còn quan trọng hay sao? "" Thuốc này đúng là không thể giúp Vương gia sống lâu hơn nhưng có thể giảm bớt đau đớn cho ngươi. Ít nhất có thể làm cho ngươi bớt đi một chút thông khổ… "

" Vương gia, bọn họ đã đi rồi, ngài đừng nhìn nữa… "

Gió thu hiu quạnh, thổi bay tà áo màu tím của Lý Ly, hết sức phiêu dật. Hiện tại, gương mặt của hắn tuấn mỹ bất phàm, nhưng lại không có chút nào vui vẻ, tất cả đều là một mảnh tái nhợt.

" Ta chỉ muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút mà thôi. Nếu không, chỉ sợ không còn cơ hội nữa… "

" Vương gia, vì sao ngài phải khổ vậy chứ …? "

Thở dài một hơi, trong mắt Lãnh Hàn Yên lóe lên sự phức tạp.

Nam tử đội trời đạp đất này, đau khổ đều tự mình gánh lấy, chỉ sợ làm phiền tới người khác.

Khó trách ánh mắt hắn lại cô đơn như vậy, tịch liêu như vậy!

Giờ khắc này, Lãnh Hàn Yên muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên gương mặt của hắn, trong lòng vừa nghĩ, nàng đưa tay lên nhưng phát hiện bàn tay mình vẫn bị Lý Ly nắm lấy.

" Vương gia… "

Thấy nàng rút tay, lúc này Lý Ly mới hồi phục tinh thần, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt đỏ lên.

(chậc chậc, đáng yêu quá, chưa yêu có khác, nắm tí tay đã đỏ mặt, khựa khựa ^_^)

Muốn cười nhưng ngực lại cuồn cuộn lên…

" Khụ, khụ, khụ… " 

Sau một trận ho kịch liệt, vị ngọt trong cổ bật lên, chất lỏng màu đỏ từ khóe môi bán đứng dáng vẻ lúc này của hắn.

Đưa tay chống lên xe ngựa, Lý Ly rũ mắt hỏi:

" Lãnh cô nương, cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta. Ngươi nói thật cho ta biết, ta còn có thể sống được bao nhiêu ngày. "

" Ba ngày. "

Rũ mắt, Lãnh Hàn Yên như hạ quyết tâm, từ trong túi áo lấy một viên thuốc đưa cho Lý Ly, ánh mắt của nàng tràn đầy thương tiếc.

" Vương gia, ăn cái này vào đi. "

" Ha ha… thì ra chỉ có ba ngày… "

Tuy đã không còn coi trọng sống chết nhưng lúc cái chết cận kề, Lý Ly không nhịn được mà cảm thấy mê man.

Rời khỏi đây, cuộc sống sẽ như thế nào?

Có giống như hiện tại trời xanh mây trắng, núi cao nước xanh?

Tham lam nhìn cảnh đẹp trước mắt, hắn tiếp nhận cái chết nhưng cảm thấy không phục.

" Lãnh cô nương, ngươi cảm thấy hiện tại ta ăn viên thuốc này còn quan trọng hay sao? "

" Thuốc này đúng là không thể giúp Vương gia sống lâu hơn nhưng có thể giảm bớt đau đớn cho ngươi. Ít nhất có thể làm cho ngươi bớt đi một chút thông khổ… "

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… " Vương gia, bọn họ đã đi rồi, ngài đừng nhìn nữa… "Gió thu hiu quạnh, thổi bay tà áo màu tím của Lý Ly, hết sức phiêu dật. Hiện tại, gương mặt của hắn tuấn mỹ bất phàm, nhưng lại không có chút nào vui vẻ, tất cả đều là một mảnh tái nhợt." Ta chỉ muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút mà thôi. Nếu không, chỉ sợ không còn cơ hội nữa… "" Vương gia, vì sao ngài phải khổ vậy chứ …? "Thở dài một hơi, trong mắt Lãnh Hàn Yên lóe lên sự phức tạp.Nam tử đội trời đạp đất này, đau khổ đều tự mình gánh lấy, chỉ sợ làm phiền tới người khác.Khó trách ánh mắt hắn lại cô đơn như vậy, tịch liêu như vậy!Giờ khắc này, Lãnh Hàn Yên muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên gương mặt của hắn, trong lòng vừa nghĩ, nàng đưa tay lên nhưng phát hiện bàn tay mình vẫn bị Lý Ly nắm lấy." Vương gia… "Thấy nàng rút tay, lúc này Lý Ly mới hồi phục tinh thần, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt đỏ lên.(chậc chậc, đáng yêu quá, chưa yêu có khác, nắm tí tay đã đỏ mặt, khựa khựa ^_^)Muốn cười nhưng ngực lại cuồn cuộn lên…" Khụ, khụ, khụ… " Sau một trận ho kịch liệt, vị ngọt trong cổ bật lên, chất lỏng màu đỏ từ khóe môi bán đứng dáng vẻ lúc này của hắn.Đưa tay chống lên xe ngựa, Lý Ly rũ mắt hỏi:" Lãnh cô nương, cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta. Ngươi nói thật cho ta biết, ta còn có thể sống được bao nhiêu ngày. "" Ba ngày. "Rũ mắt, Lãnh Hàn Yên như hạ quyết tâm, từ trong túi áo lấy một viên thuốc đưa cho Lý Ly, ánh mắt của nàng tràn đầy thương tiếc." Vương gia, ăn cái này vào đi. "" Ha ha… thì ra chỉ có ba ngày… "Tuy đã không còn coi trọng sống chết nhưng lúc cái chết cận kề, Lý Ly không nhịn được mà cảm thấy mê man.Rời khỏi đây, cuộc sống sẽ như thế nào?Có giống như hiện tại trời xanh mây trắng, núi cao nước xanh?Tham lam nhìn cảnh đẹp trước mắt, hắn tiếp nhận cái chết nhưng cảm thấy không phục." Lãnh cô nương, ngươi cảm thấy hiện tại ta ăn viên thuốc này còn quan trọng hay sao? "" Thuốc này đúng là không thể giúp Vương gia sống lâu hơn nhưng có thể giảm bớt đau đớn cho ngươi. Ít nhất có thể làm cho ngươi bớt đi một chút thông khổ… "

Chương 220: Vương gia, vì sao ngươi phải khổ như vậy ?