Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 221: Ta nhất định cứu sống ngươi !

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Rũ hàng mi đen dài, trong mắt Lãnh Hàn Yên đầy đau xót.Thì ra, trơ mắt nhìn một sinh mệnh trước mắt mình từng ngày kề cận với cái chết là một việc khó chịu đến thế.“ Cám ơn ngươi, Lãnh cô nương. “Ngửa đầu ăn viên thuốc vào, ánh mắt Lý Ly nhìn về phía Lãnh Hàn Yên có chút áy náy.Nữ tử tuyệt sắc này quen biết hắn không lâu lại vì hắn mà suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ tiếc hắn không thể hồi báo nàng.Có lẽ đời này là hắn nợ nàng!“ Thay ta nói với Phụ hoàng của ngươi một tiếng xin lỗi, nói với hắn, ta thiếu hắn kiếp sau sẽ trả. ““ Được. “Tiếng nói Lãnh Hàn Yên nghẹn lại, giọt nước mắt trong suốt cứ thế rơi xuống.Lý Ly nâng tay muốn lau đi nước mắt của nàng nhưng một giây sau lại cảm thấy trời đất xoay chuyển, ý thức dần dần mơ hồ…“ Lý Ly… “Nhìn nam tử trong lòng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, lòng Lãnh Hàn Yên thắt lại, nước mắt không nhịn được mà tuôn ra.Cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa chạy như bay, đến trước mặt Lãnh Hàn Yên thì dừng lại.“ Yên nhi, chuyện chỗ con đã xong rồi sao? ““ Sư phó. “Lãnh Hàn Yên gật đầu, lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói:“ Ta đã chuẩn bị xong, chờ sư phó băng quan. ““ Đã chuẩn bị tốt. “Độc y ôm lấy Lý Ly chạy lên xe ngựa, chưa đi được mấy bước, hắn lại dừng chân. Quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hàn Yên nghiêm túc hơn.“ Yên nhi, con nghĩ tốt lắm sao? Con xác định muốn làm như vậy sao? ““ Sư phó, đồ nhi đã nghĩ kĩ. “Nhìn vào ánh mắt của độc y, trong mắt Lãnh Hàn Yên đầy kiên định.“ Dù bao nhiêu lâu, trả giá lớn thế nào, con đều cứu Lý Ly trở về. “Dùng viên thuốc bí truyền che lại lục phục ngũ tạng và giác quan của hắn, sau đó đưa hắn vào phong bế trong quan tài băng, giữ ở đỉnh tuyết sơn. Làm như vậy có thể bảo trì được thân thể của hắn mười năm không tổn hại.Trong quan tài băng, gương mặt tuấn mỹ của Lý Ly sinh động vô cùng, đôi môi bé nhỏ giống như đang mỉm cười nhưng cả người không một tiếng vang.Lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, trong lòng Lãnh Hàn Yên thầm thề:Lý Ly, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi!Nhất định!

Rũ hàng mi đen dài, trong mắt Lãnh Hàn Yên đầy đau xót.

Thì ra, trơ mắt nhìn một sinh mệnh trước mắt mình từng ngày kề cận với cái chết là một việc khó chịu đến thế.

“ Cám ơn ngươi, Lãnh cô nương. “

Ngửa đầu ăn viên thuốc vào, ánh mắt Lý Ly nhìn về phía Lãnh Hàn Yên có chút áy náy.

Nữ tử tuyệt sắc này quen biết hắn không lâu lại vì hắn mà suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ tiếc hắn không thể hồi báo nàng.

Có lẽ đời này là hắn nợ nàng!

“ Thay ta nói với Phụ hoàng của ngươi một tiếng xin lỗi, nói với hắn, ta thiếu hắn kiếp sau sẽ trả. “

“ Được. “

Tiếng nói Lãnh Hàn Yên nghẹn lại, giọt nước mắt trong suốt cứ thế rơi xuống.

Lý Ly nâng tay muốn lau đi nước mắt của nàng nhưng một giây sau lại cảm thấy trời đất xoay chuyển, ý thức dần dần mơ hồ…

“ Lý Ly… “

Nhìn nam tử trong lòng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, lòng Lãnh Hàn Yên thắt lại, nước mắt không nhịn được mà tuôn ra.

Cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa chạy như bay, đến trước mặt Lãnh Hàn Yên thì dừng lại.

“ Yên nhi, chuyện chỗ con đã xong rồi sao? “

“ Sư phó. “

Lãnh Hàn Yên gật đầu, lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói:

“ Ta đã chuẩn bị xong, chờ sư phó băng quan. “

“ Đã chuẩn bị tốt. “

Độc y ôm lấy Lý Ly chạy lên xe ngựa, chưa đi được mấy bước, hắn lại dừng chân. Quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hàn Yên nghiêm túc hơn.

“ Yên nhi, con nghĩ tốt lắm sao? Con xác định muốn làm như vậy sao? “

“ Sư phó, đồ nhi đã nghĩ kĩ. “

Nhìn vào ánh mắt của độc y, trong mắt Lãnh Hàn Yên đầy kiên định.

“ Dù bao nhiêu lâu, trả giá lớn thế nào, con đều cứu Lý Ly trở về. “

Dùng viên thuốc bí truyền che lại lục phục ngũ tạng và giác quan của hắn, sau đó đưa hắn vào phong bế trong quan tài băng, giữ ở đỉnh tuyết sơn. Làm như vậy có thể bảo trì được thân thể của hắn mười năm không tổn hại.

Trong quan tài băng, gương mặt tuấn mỹ của Lý Ly sinh động vô cùng, đôi môi bé nhỏ giống như đang mỉm cười nhưng cả người không một tiếng vang.

Lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, trong lòng Lãnh Hàn Yên thầm thề:

Lý Ly, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi!

Nhất định!

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Rũ hàng mi đen dài, trong mắt Lãnh Hàn Yên đầy đau xót.Thì ra, trơ mắt nhìn một sinh mệnh trước mắt mình từng ngày kề cận với cái chết là một việc khó chịu đến thế.“ Cám ơn ngươi, Lãnh cô nương. “Ngửa đầu ăn viên thuốc vào, ánh mắt Lý Ly nhìn về phía Lãnh Hàn Yên có chút áy náy.Nữ tử tuyệt sắc này quen biết hắn không lâu lại vì hắn mà suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ tiếc hắn không thể hồi báo nàng.Có lẽ đời này là hắn nợ nàng!“ Thay ta nói với Phụ hoàng của ngươi một tiếng xin lỗi, nói với hắn, ta thiếu hắn kiếp sau sẽ trả. ““ Được. “Tiếng nói Lãnh Hàn Yên nghẹn lại, giọt nước mắt trong suốt cứ thế rơi xuống.Lý Ly nâng tay muốn lau đi nước mắt của nàng nhưng một giây sau lại cảm thấy trời đất xoay chuyển, ý thức dần dần mơ hồ…“ Lý Ly… “Nhìn nam tử trong lòng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, lòng Lãnh Hàn Yên thắt lại, nước mắt không nhịn được mà tuôn ra.Cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa chạy như bay, đến trước mặt Lãnh Hàn Yên thì dừng lại.“ Yên nhi, chuyện chỗ con đã xong rồi sao? ““ Sư phó. “Lãnh Hàn Yên gật đầu, lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói:“ Ta đã chuẩn bị xong, chờ sư phó băng quan. ““ Đã chuẩn bị tốt. “Độc y ôm lấy Lý Ly chạy lên xe ngựa, chưa đi được mấy bước, hắn lại dừng chân. Quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hàn Yên nghiêm túc hơn.“ Yên nhi, con nghĩ tốt lắm sao? Con xác định muốn làm như vậy sao? ““ Sư phó, đồ nhi đã nghĩ kĩ. “Nhìn vào ánh mắt của độc y, trong mắt Lãnh Hàn Yên đầy kiên định.“ Dù bao nhiêu lâu, trả giá lớn thế nào, con đều cứu Lý Ly trở về. “Dùng viên thuốc bí truyền che lại lục phục ngũ tạng và giác quan của hắn, sau đó đưa hắn vào phong bế trong quan tài băng, giữ ở đỉnh tuyết sơn. Làm như vậy có thể bảo trì được thân thể của hắn mười năm không tổn hại.Trong quan tài băng, gương mặt tuấn mỹ của Lý Ly sinh động vô cùng, đôi môi bé nhỏ giống như đang mỉm cười nhưng cả người không một tiếng vang.Lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, trong lòng Lãnh Hàn Yên thầm thề:Lý Ly, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi!Nhất định!

Chương 221: Ta nhất định cứu sống ngươi !