Tác giả:

Chúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm .Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trông mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi. " Anh nhấn thêm tí ga nữa đi" - tôi suốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - " Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa" Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang chừng mắt cảnh cáo:" Đừng bao giờ động vào người đang lái xe...còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống." Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ." Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi." "Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - " Có những thành phần đáng ra…

Chương 4: Cô susannah

Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned PrettyTác giả: Jenny HanTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương TâyChúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm .Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trông mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi. " Anh nhấn thêm tí ga nữa đi" - tôi suốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - " Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa" Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang chừng mắt cảnh cáo:" Đừng bao giờ động vào người đang lái xe...còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống." Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ." Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi." "Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - " Có những thành phần đáng ra… Mấy anh em vừa sấy khô và thay quần áo xong thì thấy cô Susannah từ trên nhà đi xuống, rối rít xin lỗi vì đã không ra đón mấy mẹ con. Trông cô có vẻ vẫn còn ngái ngủ, tóc tai thì bù xù như một đứa trẻ con. Mẹ và cô ôm lấy nhau một lúc rất lâu. Gặp lại người chị em thân thiết, mẹ vui tới nỗi mắt mũi đỏ hoe. Thật là lạ, xưa nay tôi chưa từng thấy mẹ khóc như thế bao giờ.Kế đó cô kéo tôi lại ôm thật chặt, tưởng chừng như không muốn rời ra." Cô trông gầy thế ạ" - tôi thốt lên. Sự thật là thế mà. Hơn nữa, tôi biết cô thích nghe những lời khen kiểu như vậy. Cô có một chế độ ăn kiêng cực kì nghiêm ngặt, lúc nào cũng cẩn thận với những gì đưa vào cơ thể của mình. Trong khi tôi thấy người cô như thế là chuẩn lắm rồi, nếu không muốn nói là hoàn hảo." Cảm ơn, cháu yêu" - cô Susannah giờ mới chịu buông tôi ra, nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân trầm trồ nói - " Cháu đã đi đâu mà lớn thế này rồi hả? Từ bao giờ cháu đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này, Belly?"Thật may đám con trai đã rút lên trên gác và không nghe thấy những lời này nếu không chắc tôi không biết chiu vào cái lỗ nẻ nào nữa:" Cháu vẫn thế mà cô."" Cháu lúc nào chẳng dễ thương, nhưng hãy nhìn cháu này" - cô lắc lắc đầu như thể vẫn không dám tin vào mắt mình - " Cháu xinh quá mất thôi. Cực kì xinh đẹp. Cô đảm bảo cháu sẽ có một mùa Hè thật tuyệt vời. Một mùa Hè cháu sẽ không bao giờ quên." Cô Susannah lúc nào cũng có kiểu nói chắc nịch như vậy đấy - khiến cho người nghe có cảm giác như nó sắp trở thành sự thật tới nơi rồi.Và cô Susannah đã tiên đoán đúng. Đó là mùa Hè tôi không bao giờ có thể quên. Đó là mùa Hè khi mọi thứ bắt đầu. Đó là mùa hè tôi trở nên xinh đẹp. Bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Rằng mình đã thực sự trở nên xinh đẹp. Cho tới trước mùa Hè ấy, tôi vẫn luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ khác. Cuộc đời rồi sẽ khác.Và mùa Hè năm đó, mọi thứ cuối cùng cũng đã thay đổi. Tôi cũng đã thay đổi.

Mấy anh em vừa sấy khô và thay quần áo xong thì thấy cô Susannah từ trên nhà đi xuống, rối rít xin lỗi vì đã không ra đón mấy mẹ con. Trông cô có vẻ vẫn còn ngái ngủ, tóc tai thì bù xù như một đứa trẻ con. Mẹ và cô ôm lấy nhau một lúc rất lâu. Gặp lại người chị em thân thiết, mẹ vui tới nỗi mắt mũi đỏ hoe. Thật là lạ, xưa nay tôi chưa từng thấy mẹ khóc như thế bao giờ.

Kế đó cô kéo tôi lại ôm thật chặt, tưởng chừng như không muốn rời ra.

" Cô trông gầy thế ạ" - tôi thốt lên. Sự thật là thế mà. Hơn nữa, tôi biết cô thích nghe những lời khen kiểu như vậy. Cô có một chế độ ăn kiêng cực kì nghiêm ngặt, lúc nào cũng cẩn thận với những gì đưa vào cơ thể của mình. Trong khi tôi thấy người cô như thế là chuẩn lắm rồi, nếu không muốn nói là hoàn hảo.

" Cảm ơn, cháu yêu" - cô Susannah giờ mới chịu buông tôi ra, nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân trầm trồ nói - " Cháu đã đi đâu mà lớn thế này rồi hả? Từ bao giờ cháu đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này, Belly?"

Thật may đám con trai đã rút lên trên gác và không nghe thấy những lời này nếu không chắc tôi không biết chiu vào cái lỗ nẻ nào nữa:" Cháu vẫn thế mà cô."

" Cháu lúc nào chẳng dễ thương, nhưng hãy nhìn cháu này" - cô lắc lắc đầu như thể vẫn không dám tin vào mắt mình - " Cháu xinh quá mất thôi. Cực kì xinh đẹp. Cô đảm bảo cháu sẽ có một mùa Hè thật tuyệt vời. Một mùa Hè cháu sẽ không bao giờ quên." Cô Susannah lúc nào cũng có kiểu nói chắc nịch như vậy đấy - khiến cho người nghe có cảm giác như nó sắp trở thành sự thật tới nơi rồi.

Và cô Susannah đã tiên đoán đúng. Đó là mùa Hè tôi không bao giờ có thể quên. Đó là mùa Hè khi mọi thứ bắt đầu. Đó là mùa hè tôi trở nên xinh đẹp. Bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Rằng mình đã thực sự trở nên xinh đẹp. Cho tới trước mùa Hè ấy, tôi vẫn luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ khác. Cuộc đời rồi sẽ khác.Và mùa Hè năm đó, mọi thứ cuối cùng cũng đã thay đổi. Tôi cũng đã thay đổi.

Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned PrettyTác giả: Jenny HanTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương TâyChúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm .Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trông mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi. " Anh nhấn thêm tí ga nữa đi" - tôi suốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - " Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa" Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang chừng mắt cảnh cáo:" Đừng bao giờ động vào người đang lái xe...còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống." Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ." Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi." "Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - " Có những thành phần đáng ra… Mấy anh em vừa sấy khô và thay quần áo xong thì thấy cô Susannah từ trên nhà đi xuống, rối rít xin lỗi vì đã không ra đón mấy mẹ con. Trông cô có vẻ vẫn còn ngái ngủ, tóc tai thì bù xù như một đứa trẻ con. Mẹ và cô ôm lấy nhau một lúc rất lâu. Gặp lại người chị em thân thiết, mẹ vui tới nỗi mắt mũi đỏ hoe. Thật là lạ, xưa nay tôi chưa từng thấy mẹ khóc như thế bao giờ.Kế đó cô kéo tôi lại ôm thật chặt, tưởng chừng như không muốn rời ra." Cô trông gầy thế ạ" - tôi thốt lên. Sự thật là thế mà. Hơn nữa, tôi biết cô thích nghe những lời khen kiểu như vậy. Cô có một chế độ ăn kiêng cực kì nghiêm ngặt, lúc nào cũng cẩn thận với những gì đưa vào cơ thể của mình. Trong khi tôi thấy người cô như thế là chuẩn lắm rồi, nếu không muốn nói là hoàn hảo." Cảm ơn, cháu yêu" - cô Susannah giờ mới chịu buông tôi ra, nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân trầm trồ nói - " Cháu đã đi đâu mà lớn thế này rồi hả? Từ bao giờ cháu đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này, Belly?"Thật may đám con trai đã rút lên trên gác và không nghe thấy những lời này nếu không chắc tôi không biết chiu vào cái lỗ nẻ nào nữa:" Cháu vẫn thế mà cô."" Cháu lúc nào chẳng dễ thương, nhưng hãy nhìn cháu này" - cô lắc lắc đầu như thể vẫn không dám tin vào mắt mình - " Cháu xinh quá mất thôi. Cực kì xinh đẹp. Cô đảm bảo cháu sẽ có một mùa Hè thật tuyệt vời. Một mùa Hè cháu sẽ không bao giờ quên." Cô Susannah lúc nào cũng có kiểu nói chắc nịch như vậy đấy - khiến cho người nghe có cảm giác như nó sắp trở thành sự thật tới nơi rồi.Và cô Susannah đã tiên đoán đúng. Đó là mùa Hè tôi không bao giờ có thể quên. Đó là mùa Hè khi mọi thứ bắt đầu. Đó là mùa hè tôi trở nên xinh đẹp. Bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Rằng mình đã thực sự trở nên xinh đẹp. Cho tới trước mùa Hè ấy, tôi vẫn luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ khác. Cuộc đời rồi sẽ khác.Và mùa Hè năm đó, mọi thứ cuối cùng cũng đã thay đổi. Tôi cũng đã thay đổi.

Chương 4: Cô susannah