Tác giả:

Chúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm .Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trông mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi. " Anh nhấn thêm tí ga nữa đi" - tôi suốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - " Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa" Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang chừng mắt cảnh cáo:" Đừng bao giờ động vào người đang lái xe...còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống." Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ." Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi." "Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - " Có những thành phần đáng ra…

Chương 10

Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned PrettyTác giả: Jenny HanTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương TâyChúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm .Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trông mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi. " Anh nhấn thêm tí ga nữa đi" - tôi suốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - " Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa" Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang chừng mắt cảnh cáo:" Đừng bao giờ động vào người đang lái xe...còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống." Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ." Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi." "Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - " Có những thành phần đáng ra… "Belly, con đã gọi cho bố chưa đấy?" - mẹ hỏi"Chưa ạ""Mẹ nghĩ con nên gọi cho bố, báo với bố là mọi thứ ở đây vẫn ổn."Tôi đảo mắt một vòng, ngao ngán trả lời:" Con e là bố cũng đang chẳng có mặt ở nhà và lo lắng gì đâu.""Thì dù sao cũng nên gọi báo cho bố một tiếng""Sao mẹ không bảo anh Steven gọi ý" - tôi cãi bướng." Mẹ không bảo anh gọi bởi vì anh và bố sẽ có hai tuần cùng đi thăm thú các trường đại học với nhau. Còn con thì khác, hai bố con sẽ không được gặp nhau cho tới cuối mùa Hè này"Sao mẹ cứ phải suy nghĩ và lo lắng hộ cho người khác nhiều như thế nhỉ? Mẹ là người duy nhất tôi biết sau khi ly hôn vẫn giữ được mối quan hệ tốt với chồng cũ và cân bằng mọi chuyện.Mẹ đứng dậy đưa cho tôi cái điện thoại, trước khi rời khỏi phòng:" Gọi cho bố con đi ". Mẹ luôn đi ra khỏi phòng mỗi khi tôi gọi điện cho bố, để hai bố con có thể thoải mái trò chuyện với nhau. Mẹ cứ làm như là tôi có bí mật gì muốn chia sẻ với bố - mà không thể kể trước mặt mẹ - lắm không bằng.Thay vì bấm máy gọi cho bố, tôi đặt điện thoại trở lại bàn. Đáng ra bố phải là người gọi cho tôi trước, chứ không phải chiều ngược lại. Bố là bố cơ mà, còn tôi mới chỉ là một đứa trẻ con. Nói chung các ông bố không thuộc về căn nhà mùa Hè này. Kể cả bố tôi lẫn chú Fisher. Tất nhiên thỉnh thoảng họ cũng có ghé qua chơi nhưng đây không phải "nhà" của họ. Họ không thuộc về nơi đây. Căn nhà này không có ý nghĩa với họ như chúng tôi, các bà mẹ và đám trẻ con.

"Belly, con đã gọi cho bố chưa đấy?" - mẹ hỏi

"Chưa ạ"

"Mẹ nghĩ con nên gọi cho bố, báo với bố là mọi thứ ở đây vẫn ổn."

Tôi đảo mắt một vòng, ngao ngán trả lời:" Con e là bố cũng đang chẳng có mặt ở nhà và lo lắng gì đâu."

"Thì dù sao cũng nên gọi báo cho bố một tiếng"

"Sao mẹ không bảo anh Steven gọi ý" - tôi cãi bướng.

" Mẹ không bảo anh gọi bởi vì anh và bố sẽ có hai tuần cùng đi thăm thú các trường đại học với nhau. Còn con thì khác, hai bố con sẽ không được gặp nhau cho tới cuối mùa Hè này"

Sao mẹ cứ phải suy nghĩ và lo lắng hộ cho người khác nhiều như thế nhỉ? Mẹ là người duy nhất tôi biết sau khi ly hôn vẫn giữ được mối quan hệ tốt với chồng cũ và cân bằng mọi chuyện.

Mẹ đứng dậy đưa cho tôi cái điện thoại, trước khi rời khỏi phòng:" Gọi cho bố con đi ". Mẹ luôn đi ra khỏi phòng mỗi khi tôi gọi điện cho bố, để hai bố con có thể thoải mái trò chuyện với nhau. Mẹ cứ làm như là tôi có bí mật gì muốn chia sẻ với bố - mà không thể kể trước mặt mẹ - lắm không bằng.

Thay vì bấm máy gọi cho bố, tôi đặt điện thoại trở lại bàn. Đáng ra bố phải là người gọi cho tôi trước, chứ không phải chiều ngược lại. Bố là bố cơ mà, còn tôi mới chỉ là một đứa trẻ con. Nói chung các ông bố không thuộc về căn nhà mùa Hè này. Kể cả bố tôi lẫn chú Fisher. Tất nhiên thỉnh thoảng họ cũng có ghé qua chơi nhưng đây không phải "nhà" của họ. Họ không thuộc về nơi đây. Căn nhà này không có ý nghĩa với họ như chúng tôi, các bà mẹ và đám trẻ con.

Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned PrettyTác giả: Jenny HanTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương TâyChúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm .Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trông mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi. " Anh nhấn thêm tí ga nữa đi" - tôi suốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - " Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa" Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang chừng mắt cảnh cáo:" Đừng bao giờ động vào người đang lái xe...còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống." Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ." Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi." "Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - " Có những thành phần đáng ra… "Belly, con đã gọi cho bố chưa đấy?" - mẹ hỏi"Chưa ạ""Mẹ nghĩ con nên gọi cho bố, báo với bố là mọi thứ ở đây vẫn ổn."Tôi đảo mắt một vòng, ngao ngán trả lời:" Con e là bố cũng đang chẳng có mặt ở nhà và lo lắng gì đâu.""Thì dù sao cũng nên gọi báo cho bố một tiếng""Sao mẹ không bảo anh Steven gọi ý" - tôi cãi bướng." Mẹ không bảo anh gọi bởi vì anh và bố sẽ có hai tuần cùng đi thăm thú các trường đại học với nhau. Còn con thì khác, hai bố con sẽ không được gặp nhau cho tới cuối mùa Hè này"Sao mẹ cứ phải suy nghĩ và lo lắng hộ cho người khác nhiều như thế nhỉ? Mẹ là người duy nhất tôi biết sau khi ly hôn vẫn giữ được mối quan hệ tốt với chồng cũ và cân bằng mọi chuyện.Mẹ đứng dậy đưa cho tôi cái điện thoại, trước khi rời khỏi phòng:" Gọi cho bố con đi ". Mẹ luôn đi ra khỏi phòng mỗi khi tôi gọi điện cho bố, để hai bố con có thể thoải mái trò chuyện với nhau. Mẹ cứ làm như là tôi có bí mật gì muốn chia sẻ với bố - mà không thể kể trước mặt mẹ - lắm không bằng.Thay vì bấm máy gọi cho bố, tôi đặt điện thoại trở lại bàn. Đáng ra bố phải là người gọi cho tôi trước, chứ không phải chiều ngược lại. Bố là bố cơ mà, còn tôi mới chỉ là một đứa trẻ con. Nói chung các ông bố không thuộc về căn nhà mùa Hè này. Kể cả bố tôi lẫn chú Fisher. Tất nhiên thỉnh thoảng họ cũng có ghé qua chơi nhưng đây không phải "nhà" của họ. Họ không thuộc về nơi đây. Căn nhà này không có ý nghĩa với họ như chúng tôi, các bà mẹ và đám trẻ con.

Chương 10