Tác giả:

Có lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên…

Chương 5

Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… Anh thật đáng ghét.....Em thật ghét anh nhưng tình yêu của em cho anh lại nhiều hơn--- ----------" Anh giết người à" Diệp Minh tuyết hét lênSức hét của tôi còn hơn khủng long gầm ấy, thật là sao tôi có cái cảm giác nhà rung nhỉ ?? Quay lại nhìn hắn thì...Cái mặt hắn miệng nhếch lên,mắt khép hờ, khoanh tay trước ngực, ..... cười đễu tôi sao. Nhìn cái mặt của hắn, Diệp Minh Tuyết tôi đây muốn cào xé, rạch mặt hắn ra mới thấy thõa mãn-" Giọng cô thật khó nghe " - Hắn cười mỉm nói-" What. Giọng tôi mà khó nghe. Giọng anh mới khó nghe. Cả nhà anh mới có giọng khó nghe á" Diệp Minh Tuyết phản bácKhoan....hắn là anh trai của Viêm Thanh Thanh vậy Thanh Thanh cũng là nhà hắn....-"À tôi sửa một chút.... Cả nhà anh mới có giọng khó nghe a trừ Thanh Thanh nha. Đừng có nói tôi nói Thanh Thanh có giọng khó nghe a nha"-" A! Thì ra cô nói tiểu Thanh như thế. Không ngờ em tôi là có người bạn như thế. Haizz" Hắn vừa nói vừa lắc đầu khinh thường tôiTrời ơi tại sao cho tôi gặp tên khốn như thế chứ??Lửa lan tràn khắp nơi, khói bay đầy đầu Diệp Minh Tuyết.Không có sức lết đến chỗ hắn , không dùng chân được thì dùng tay aGiờ đây những đồ vật đáng thương trong tầm tay của tôi đều lấy tất cả ném vào người hắn....Nhưng .... đều thất bại....A!!! Có ai nói cho tôi biết hắn là quái vật phương nào tại sao không có gì trúng hắn vậy, tôi ném vật nào là hắn né được vật đó....huhuhu....ông trời bất công với tôi....Ding'''''dong......ding'''dong (tiếng chuông cửa)-" Chắc là em tôi về. Tôi ra mở cửa. Lo mà ngồi im một chỗ cho tôi. Phiền phức"-Hắn lạnh giọng làm tôi run rẫy bất gật gật đầu1...2...3..giây" Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ"Diệp Minh Tuyết vừa la lên thì ném vật đang cầm sẵn vật trong tay ném đến chỗ hắnBụp....A! Đó là.......thuốc màu đỏ....của tôi....đắt tiền lắm á.....

Anh thật đáng ghét.....

Em thật ghét anh nhưng tình yêu của em cho anh lại nhiều hơn

--- ---------

-" Anh giết người à" Diệp Minh tuyết hét lên

Sức hét của tôi còn hơn khủng long gầm ấy, thật là sao tôi có cái cảm giác nhà rung nhỉ ?? Quay lại nhìn hắn thì...

Cái mặt hắn miệng nhếch lên,mắt khép hờ, khoanh tay trước ngực, ..... cười đễu tôi sao. Nhìn cái mặt của hắn, Diệp Minh Tuyết tôi đây muốn cào xé, rạch mặt hắn ra mới thấy thõa mãn

-" Giọng cô thật khó nghe " - Hắn cười mỉm nói

-" What. Giọng tôi mà khó nghe. Giọng anh mới khó nghe. Cả nhà anh mới có giọng khó nghe á" Diệp Minh Tuyết phản bác

Khoan....hắn là anh trai của Viêm Thanh Thanh vậy Thanh Thanh cũng là nhà hắn....

-"À tôi sửa một chút.... Cả nhà anh mới có giọng khó nghe a trừ Thanh Thanh nha. Đừng có nói tôi nói Thanh Thanh có giọng khó nghe a nha"

-" A! Thì ra cô nói tiểu Thanh như thế. Không ngờ em tôi là có người bạn như thế. Haizz" Hắn vừa nói vừa lắc đầu khinh thường tôi

Trời ơi tại sao cho tôi gặp tên khốn như thế chứ??

Lửa lan tràn khắp nơi, khói bay đầy đầu Diệp Minh Tuyết.Không có sức lết đến chỗ hắn , không dùng chân được thì dùng tay a

Giờ đây những đồ vật đáng thương trong tầm tay của tôi đều lấy tất cả ném vào người hắn....

Nhưng .... đều thất bại....A!!! Có ai nói cho tôi biết hắn là quái vật phương nào tại sao không có gì trúng hắn vậy, tôi ném vật nào là hắn né được vật đó....huhuhu....ông trời bất công với tôi....

Ding'''''dong......ding'''dong (tiếng chuông cửa)

-" Chắc là em tôi về. Tôi ra mở cửa. Lo mà ngồi im một chỗ cho tôi. Phiền phức"-

Hắn lạnh giọng làm tôi run rẫy bất gật gật đầu

1...2...3..giây

" Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ"

Diệp Minh Tuyết vừa la lên thì ném vật đang cầm sẵn vật trong tay ném đến chỗ hắn

Bụp....

A! Đó là.......thuốc màu đỏ....của tôi....đắt tiền lắm á.....

Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… Anh thật đáng ghét.....Em thật ghét anh nhưng tình yêu của em cho anh lại nhiều hơn--- ----------" Anh giết người à" Diệp Minh tuyết hét lênSức hét của tôi còn hơn khủng long gầm ấy, thật là sao tôi có cái cảm giác nhà rung nhỉ ?? Quay lại nhìn hắn thì...Cái mặt hắn miệng nhếch lên,mắt khép hờ, khoanh tay trước ngực, ..... cười đễu tôi sao. Nhìn cái mặt của hắn, Diệp Minh Tuyết tôi đây muốn cào xé, rạch mặt hắn ra mới thấy thõa mãn-" Giọng cô thật khó nghe " - Hắn cười mỉm nói-" What. Giọng tôi mà khó nghe. Giọng anh mới khó nghe. Cả nhà anh mới có giọng khó nghe á" Diệp Minh Tuyết phản bácKhoan....hắn là anh trai của Viêm Thanh Thanh vậy Thanh Thanh cũng là nhà hắn....-"À tôi sửa một chút.... Cả nhà anh mới có giọng khó nghe a trừ Thanh Thanh nha. Đừng có nói tôi nói Thanh Thanh có giọng khó nghe a nha"-" A! Thì ra cô nói tiểu Thanh như thế. Không ngờ em tôi là có người bạn như thế. Haizz" Hắn vừa nói vừa lắc đầu khinh thường tôiTrời ơi tại sao cho tôi gặp tên khốn như thế chứ??Lửa lan tràn khắp nơi, khói bay đầy đầu Diệp Minh Tuyết.Không có sức lết đến chỗ hắn , không dùng chân được thì dùng tay aGiờ đây những đồ vật đáng thương trong tầm tay của tôi đều lấy tất cả ném vào người hắn....Nhưng .... đều thất bại....A!!! Có ai nói cho tôi biết hắn là quái vật phương nào tại sao không có gì trúng hắn vậy, tôi ném vật nào là hắn né được vật đó....huhuhu....ông trời bất công với tôi....Ding'''''dong......ding'''dong (tiếng chuông cửa)-" Chắc là em tôi về. Tôi ra mở cửa. Lo mà ngồi im một chỗ cho tôi. Phiền phức"-Hắn lạnh giọng làm tôi run rẫy bất gật gật đầu1...2...3..giây" Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ"Diệp Minh Tuyết vừa la lên thì ném vật đang cầm sẵn vật trong tay ném đến chỗ hắnBụp....A! Đó là.......thuốc màu đỏ....của tôi....đắt tiền lắm á.....

Chương 5