Có lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên…
Chương 6
Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… -A.....Thuốc nhuộm tóc của tôi......tiền của tôi.... mất mấy tháng đi làm của tôi..." Diệp Minh Tuyết tức chết, cái này gọi là tự mình hại mình không trách được ai....nhưng chính hắn...chính hắn....Diêp Minh Tuyết tôi là con gái rượu của môt gia đình giàu có, bỗng papa yêu dấu của tôi lài đuổi tôi ra khỏi nhà với lí do ra ngòai xã hội sống tự lập, hằng tháng chỉ gửi cho tôi đây ít tiền,nhưng cuộc sống tiểu thư đã ăn mòn trong người tôi rồi, khó khăn lắm tôi mới chịu đi làm với mục đích kiếm tiền làm đẹp....Nhưng giờ hay rồi.... tiền đi rồi đẹp gì nữa...- Huhuhu.... anh là tên khốn khiếp không có tình người"- Tôi oan ức nhìn hắn nhưng hắn chỉ bày ra cái mặt lạnh đó....thấy ghét...-"Anh!!! Anh đã làm gì cô ấy rồi"- Tiếng nói phát ra sau lưng Viêm TướcHaha....thù này Diệp Minh Tuyết tôi không trả tôi không là người-" Thanh Thanh, cậu phả làm chủ cho mình nha...anh ta..." - Diệp Minh Tuyết giả vờ khóc lóc thảm thươngHắn ta thì nhìn tôi con mắt lạnh như băng làm tôi thấy có đem cái lò sưởi lại đây cũng không thoát khỏi cái lạnh hắn đem lại... Tôi run lên-" Cậu không phải sợ có mình đây" - Thanh Thanh nhẹ nhàng nói với tôi làm tôi nhẹ lòng hẳn-" Cảm ơn cậu nhiều a" Tôi cười nhìn cậu ấy-" Anh...Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy " - Viêm Thanh Thanh hùng hồn nóiDiệp Minh Tuyết tôi gật đầu-" Anh phải đối xử tốt vớ cô ấy "- Cô ấy lại nóiTôi gật đầu minh họa-" Anh phải lấy cô ấy " - Cô ấy nói tiếpTôi lại gật đầu rồi.... chậm hiểu.... hóa đá....Nhìn mặt hắn thật là còn khủng hoảng hơn ấy chứ....làm như ai thiếu nợ hắn cả tỷ bạc ấy chứ.... như muốn giết người....
-A.....Thuốc nhuộm tóc của tôi......tiền của tôi.... mất mấy tháng đi làm của tôi..." Diệp Minh Tuyết tức chết, cái này gọi là tự mình hại mình không trách được ai....nhưng chính hắn...chính hắn....
Diêp Minh Tuyết tôi là con gái rượu của môt gia đình giàu có, bỗng papa yêu dấu của tôi lài đuổi tôi ra khỏi nhà với lí do ra ngòai xã hội sống tự lập, hằng tháng chỉ gửi cho tôi đây ít tiền,nhưng cuộc sống tiểu thư đã ăn mòn trong người tôi rồi, khó khăn lắm tôi mới chịu đi làm với mục đích kiếm tiền làm đẹp....Nhưng giờ hay rồi.... tiền đi rồi đẹp gì nữa...
- Huhuhu.... anh là tên khốn khiếp không có tình người"- Tôi oan ức nhìn hắn nhưng hắn chỉ bày ra cái mặt lạnh đó....thấy ghét...
-"Anh!!! Anh đã làm gì cô ấy rồi"- Tiếng nói phát ra sau lưng Viêm Tước
Haha....thù này Diệp Minh Tuyết tôi không trả tôi không là người
-" Thanh Thanh, cậu phả làm chủ cho mình nha...anh ta..." - Diệp Minh Tuyết giả vờ khóc lóc thảm thương
Hắn ta thì nhìn tôi con mắt lạnh như băng làm tôi thấy có đem cái lò sưởi lại đây cũng không thoát khỏi cái lạnh hắn đem lại... Tôi run lên
-" Cậu không phải sợ có mình đây" - Thanh Thanh nhẹ nhàng nói với tôi làm tôi nhẹ lòng hẳn
-" Cảm ơn cậu nhiều a" Tôi cười nhìn cậu ấy
-" Anh...Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy " - Viêm Thanh Thanh hùng hồn nói
Diệp Minh Tuyết tôi gật đầu
-" Anh phải đối xử tốt vớ cô ấy "- Cô ấy lại nói
Tôi gật đầu minh họa
-" Anh phải lấy cô ấy " - Cô ấy nói tiếp
Tôi lại gật đầu rồi.... chậm hiểu.... hóa đá....
Nhìn mặt hắn thật là còn khủng hoảng hơn ấy chứ....làm như ai thiếu nợ hắn cả tỷ bạc ấy chứ.... như muốn giết người....
Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên AnhTác giả: Luna SSTruyện Ngôn TìnhCó lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi Em yêu anh ----- -"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê.... " Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế" Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu... -" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên… -A.....Thuốc nhuộm tóc của tôi......tiền của tôi.... mất mấy tháng đi làm của tôi..." Diệp Minh Tuyết tức chết, cái này gọi là tự mình hại mình không trách được ai....nhưng chính hắn...chính hắn....Diêp Minh Tuyết tôi là con gái rượu của môt gia đình giàu có, bỗng papa yêu dấu của tôi lài đuổi tôi ra khỏi nhà với lí do ra ngòai xã hội sống tự lập, hằng tháng chỉ gửi cho tôi đây ít tiền,nhưng cuộc sống tiểu thư đã ăn mòn trong người tôi rồi, khó khăn lắm tôi mới chịu đi làm với mục đích kiếm tiền làm đẹp....Nhưng giờ hay rồi.... tiền đi rồi đẹp gì nữa...- Huhuhu.... anh là tên khốn khiếp không có tình người"- Tôi oan ức nhìn hắn nhưng hắn chỉ bày ra cái mặt lạnh đó....thấy ghét...-"Anh!!! Anh đã làm gì cô ấy rồi"- Tiếng nói phát ra sau lưng Viêm TướcHaha....thù này Diệp Minh Tuyết tôi không trả tôi không là người-" Thanh Thanh, cậu phả làm chủ cho mình nha...anh ta..." - Diệp Minh Tuyết giả vờ khóc lóc thảm thươngHắn ta thì nhìn tôi con mắt lạnh như băng làm tôi thấy có đem cái lò sưởi lại đây cũng không thoát khỏi cái lạnh hắn đem lại... Tôi run lên-" Cậu không phải sợ có mình đây" - Thanh Thanh nhẹ nhàng nói với tôi làm tôi nhẹ lòng hẳn-" Cảm ơn cậu nhiều a" Tôi cười nhìn cậu ấy-" Anh...Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy " - Viêm Thanh Thanh hùng hồn nóiDiệp Minh Tuyết tôi gật đầu-" Anh phải đối xử tốt vớ cô ấy "- Cô ấy lại nóiTôi gật đầu minh họa-" Anh phải lấy cô ấy " - Cô ấy nói tiếpTôi lại gật đầu rồi.... chậm hiểu.... hóa đá....Nhìn mặt hắn thật là còn khủng hoảng hơn ấy chứ....làm như ai thiếu nợ hắn cả tỷ bạc ấy chứ.... như muốn giết người....