Tuyết bắt đầu rơi từ trước ngày lễ Giáng sinh. Tuyết rơi ngày càng dày. Chiều đó, khi Minh Hiểu Khê cùng Mục Lưu Băng về đến nhà bác Đông, tuyết đã phủ trắng xóa. Minh Hiểu Khê xoa tay liên tục lên má. Lạnh chết đi được. Nhưng khi cô vừa bước vào nhà, một luồng không khí ấm áp lập tức ôm chầm lấy cô. Ôi ấm thật! Thích quá! – Minh Hiểu Khê sung sướng. “Chị Hiểu Khê, anh Lưu Băng, mọi người đến rồi!”. Đông Hạo Tuyết nhìn thấy họ đầu tiên, hớn hở reo lên: “Ôi, chị Hiểu Khê và anh Lưu Băng mặc đồ tình nhân kìa. Đẹp đôi quá đi mất!”. Hiểu Khê nhìn lại mình và Lưu Băng. Thật vô tình, cả hai đều mặc áo màu kem. Cô véo yêu má Hạo Tuyết: “Mắt tinh quá đi thôi”. “Hi hi…”, Hạo Tuyết cười đắc ý, “Ôi, tay chị sao lạnh thế, mau vào sưởi ấm đi!”. Rồi Hạo Tuyết lôi tuột Hiểu Khê vào phòng khách. Phòng khách được bác Đông trang trí tuyệt đẹp, đầy không khí Noel. Một cây thông sừng sững đặt giữa phòng, trên đó treo cơ man nào là sao, thiên thần, bóng đèn lấp lánh, đẹp lộng lẫy… Lò sưởi đặt ở góc phòng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...