Đêm xuân ngắn ngủi sau Phù Dung trướng ấm áp. Trong Hoa Xuân lâu oanh thanh yến ngữ, ngợp trong vàng son ( gốc: 纸醉金迷 : xa hoa đồi trụy). Ngoài phòng mờ mờ ảo ảo hòa quyện cùng tiếng đàn tiếng sáo, tiếng nói tiếng cười, trong phòng thì mỹ nhân như ngọc, xuân sắc vô biên. Lý Chí khẽ mỉm cười, ôm hoa khôi đứng đầu bảng Hoa Xuân lâu Tần Viện Viện vào trong lòng. Cảnh xuân sau màn trướng, mỹ nhân mặt đỏ hồng như đóa hòa đào, hơi thở gấp gáp. Lý Chí cúi người, đang muốn hôn trụ đôi cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, đột nhiên ngoài cửa có tiếng người thét chói tai :" A—- a—–a —–" "Chết tiệt!" Hắn thấp giọng chửi rủa một tiếng. Mĩ nhân trong lòng lại nhẹ nhàng cười khẽ:" Công tử mặc kệ Huệ Lan muội muội sao?" "Không cần để ý đến nàng ấy." Lý Chí hừ nhẹ một tiếng, ôm lấy mĩ nhân nghĩ muốn tiếp tục. "Lý Chí! Ngươi nếu không ra ta sẽ đá cửa xông vào!" Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "Phanh", cửa phòng cư nhiên mở. Lý Chí thầm nghĩ không tốt, như thế nào mà thời điểm vừa rồi lại quên…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...