“Nó vẫn dám vác mặt tới kìa!” “Đồ mặt dày, nếu tao là nó, tao đã đào lỗ chôn cái bản mặt đó đi cho rồi.” “Kìa, nó ra rồi.” “Mong nó đừng đến chỗ tao!” “Việc gì phải sợ! Nếu nó dám đến, tao đá bay cho coi!” Trong ánh nắng đầu xuân, một đám đệ tử vận võ phục trắng của võ quán Toàn Thắng đang đứng tụ tập bàn tán, những con mắt hằn học, khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào một cô bé khoảng mười bốn tuổi đang đi đến. Mình phải ra, mình không làm gì sai, tại sao lại không dám ra?! Nếu hôm nay không ra, chứng tỏ mình tâm địa xấu, thừa nhận mình thua sao! Nhưng, mình không sai! Bách Thảo cắn chặt môi, ngẩng cao đầu, thẳng người đi đến giữa sânvõ quán, hai tay nắm chặt, cứ nghe thấy kẻ nào chửi mình, cô lập tức trợn mắtnhìn thẳng vào mặt kẻ đó, khiến kẻ này lập tức ngậm miệng. Im phăng phắc. Cô ngẩng đầu rất cao, đứng vào cuối hàng, mọi người xung quanh tựđộng nhích ra xa để cô đứng một mình. “Thích Bách Thảo! Cô tưởng bọn tôi sợ cô hả?!” Tiếng con gái choe chóe vang lên. Bách Thảo cau mày, đó là…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...