Tôi dụi mắt và vắt óc suy nghĩ không biết đay là đâu nhỉ. Năm phút sau tôi chợt nhớ ra, đây là Paris, hồi còn sống trong nước, mỗi lần tỉnh dậy tôi đều biết rất rõ mình đang ở Tô Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh, Trùng Khánh hay Quảng Châu, nhưng từ ngày sang Pháp, tôi thường phải rất cố gắng thì mới ra được điều này, thậm chí nhiều lúc tôi cảm thấy đầu óc mình đã có vấn đề. Tôi vẫn thường mơ thấy Bắc, hầu như ngày nào tôi cũng mơ thấy anh. Lần nào tôi cũng hỏi anh với giọng đầy kinh ngạc và mừng rỡ:”Có phải anh đã chết rồi không? Anh vẫn chưa chết hay sao?” Tôi mơ thấy Bắc cầm tay tôi chạy tung tăng khắp nơi, vẫn hạnh phúc, ân ái như thuở nào. Sau khi bừng tỉnh giấc tôi hiểu ra rằng đây hoàn toàn chỉ là một giấc mơ. Điều đó khiến tôi vô cùng tuyệt vọng, lệ nhoè ướt đẫm vai áo đông xuân. Còn người đàn ông đang sống bên tôi bây giờ là người mà tôi quen cách đây một năm trong một quán bar ở Hậu Hải, Bắc Kinh. Anh có gương mặt thanh tú, lạnh lùng như Bắc, chúng tôi ngồi uống rượu trong một…

Truyện chữ