Tôi dụi mắt và vắt óc suy nghĩ không biết đay là đâu nhỉ. Năm phút sau tôi chợt nhớ ra, đây là Paris, hồi còn sống trong nước, mỗi lần tỉnh dậy tôi đều biết rất rõ mình đang ở Tô Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh, Trùng Khánh hay Quảng Châu, nhưng từ ngày sang Pháp, tôi thường phải rất cố gắng thì mới ra được điều này, thậm chí nhiều lúc tôi cảm thấy đầu óc mình đã có vấn đề. Tôi vẫn thường mơ thấy Bắc, hầu như ngày nào tôi cũng mơ thấy anh. Lần nào tôi cũng hỏi anh với giọng đầy kinh ngạc và mừng rỡ:”Có phải anh đã chết rồi không? Anh vẫn chưa chết hay sao?” Tôi mơ thấy Bắc cầm tay tôi chạy tung tăng khắp nơi, vẫn hạnh phúc, ân ái như thuở nào. Sau khi bừng tỉnh giấc tôi hiểu ra rằng đây hoàn toàn chỉ là một giấc mơ. Điều đó khiến tôi vô cùng tuyệt vọng, lệ nhoè ướt đẫm vai áo đông xuân. Còn người đàn ông đang sống bên tôi bây giờ là người mà tôi quen cách đây một năm trong một quán bar ở Hậu Hải, Bắc Kinh. Anh có gương mặt thanh tú, lạnh lùng như Bắc, chúng tôi ngồi uống rượu trong một…
Chương 29
Muôn Nẻo Đường YêuTác giả: Tuyết Tiểu ThiềnTruyện Ngôn TìnhTôi dụi mắt và vắt óc suy nghĩ không biết đay là đâu nhỉ. Năm phút sau tôi chợt nhớ ra, đây là Paris, hồi còn sống trong nước, mỗi lần tỉnh dậy tôi đều biết rất rõ mình đang ở Tô Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh, Trùng Khánh hay Quảng Châu, nhưng từ ngày sang Pháp, tôi thường phải rất cố gắng thì mới ra được điều này, thậm chí nhiều lúc tôi cảm thấy đầu óc mình đã có vấn đề. Tôi vẫn thường mơ thấy Bắc, hầu như ngày nào tôi cũng mơ thấy anh. Lần nào tôi cũng hỏi anh với giọng đầy kinh ngạc và mừng rỡ:”Có phải anh đã chết rồi không? Anh vẫn chưa chết hay sao?” Tôi mơ thấy Bắc cầm tay tôi chạy tung tăng khắp nơi, vẫn hạnh phúc, ân ái như thuở nào. Sau khi bừng tỉnh giấc tôi hiểu ra rằng đây hoàn toàn chỉ là một giấc mơ. Điều đó khiến tôi vô cùng tuyệt vọng, lệ nhoè ướt đẫm vai áo đông xuân. Còn người đàn ông đang sống bên tôi bây giờ là người mà tôi quen cách đây một năm trong một quán bar ở Hậu Hải, Bắc Kinh. Anh có gương mặt thanh tú, lạnh lùng như Bắc, chúng tôi ngồi uống rượu trong một… Tôi: Ba tháng sau tôi lấy anh chồng người Pháp. Từ đó trở đi, tôi chia tay với mảnh đất mình đã từnh yêu, từng đau đớn, mỗi sáng tỉnh dậy lại nhớ đến giấc mơ đêm qua, nhớ đến câu nói, quen em lần đầu, mà tựa cố nhân. Người xưa rất hay đi vào giấc mơ của tôi. Tôi không còn trẻ, tuổi thanh xuân đang dần trôi, thời mà hai đứa yêu nhau thắm thiết nhất. Bắc từng nói một câu rằng, sau này già đi, chắc chắn anh sẽ thấy vô cùng cảm động vì câu nói: già rồi tính hay quên, nhưng chẳng quên tương tư. Giờ đây tôi thường nhớ đến câu nói đó, anh nói rất đúng, điều duy nhất không thể quên được đó, chính là nỗi niềm tương tư.Hiếu Lối: Cô ấy quay về Cáp Nhĩ Tân, sống bên cạnh cha mẹ và làm giáo viên dạy mỹ thuật cho trường trung học. Hiếu Lối vẫn cô lẻ một mình, có người định giới thiệu cho cô người yêu, nhưng Hiếu Lối chỉ lắc đầu và cười. Mọi người đều nghĩ yêu cầu của cô quá cao, Hiếu Lối nói, cuộc đời này điều không thể tin chính là tình yêu, và điều không thể cách xa chỉ có bản thân mình và nghệ thuật, cô dự định sẽ chuyên tâm vào công việc dạy học, vẽ tranh, còn lại sẽ chờ đợi ngày mình già đi.Thẩm Quân: Tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều cô gái say anh như điếu đổ. Một lần chúng tôi gặp nhau trên đường phố Bắc Kinh, Thẩm Quân giả vờ như không nhìn thấy tôi, chắc là do anh sợ bị tai tiếng. Sau khi tôi sang Pháp, anh gọi điện thoại cho tôi nói lời xin lỗi. Tôi cười và bảo, có gì đâu. Thẩm Quân gửi cho tôi album sang Pháp, tôi vứt qua một bên, và chưa nghe lần nào. Những tin đồn về anh vẫn bay đầy trời, toàn là các minh tinh có tiếng trong nước, nhưng lúc nào Thẩm Quân cũng nói, họ chỉ là bạn bè.Trần Tử Phóng: Sang Hồng Kông, cuộc triển lãm tranh của anh tổ chức rất thành công, anh đã xuất bản một số tập tranh cá nhân, thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thấy tranh của anh bày trong các phòng trưng bày tranh ở Pháp. Hiện giờ anh vẫn còn độc thân, mọi người nói người làm nghệ thuật đều xây dựng gia đình muộn hoặc sống độc thân, điều này chẳng có gì là lạ.Tiểu Dao: Vẫn đang trong tù, ngày ngày ngắm bức ảnh đen trắng 3x4 của Phần Na. Tiểu Dao là người có nhiều tiến bộ nhất trong số những phạm nhân nên đã được giảm án 3 năm tù.Thành Thành : Đi du học ở New Zealand.Lí Trác : Vẫn sống ở Mỹ. Sau khi sang Pháp, tôi vẫn giữ mối liên lạc với cô ấy. Lí Trác gửi cho tôi email và kể chuyện hồi xưa yêu thầm Bắc. Tôi nói với cô ấy rằng Bắc đã mất, Lí Trác tỏ ra rất buồn thương, trong điện thoại cô ấy liên tục hỏi, tại sao lại như vậy, tại sao lại như thế hả? Tôi nghe thấy rõ tiếng cô ấy khóc thút thít trong điện thoại. Tôi bảo, Bắc chết thật rồi, anh ấy chết trong lòng tớ. Lí Trác bảo, hồi đó đáng lẽ bọn cậu nên cưới nhau, nếu cưới rồi thì Bắc không thể chết. Tôi nói với Lí Trác rằng, thế giới này đâu có cơ hội làm lại từ đầu. Lúc đó Lí Trác đã là Phó tổng giám đốc của một công ty xuyên quốc gia.Đoạn Thanh Trù (Trần Đạt): Bị phạt 5 năm tù giam vì tội giết người không thành.Mã Quân: Sau khi nghỉ làm tại rốn dầu ở Tân Cương, anh ta đã lang thang khắp nơi, cuối cùng trở thành tên tội phạm giết người cướp của, bị tử hình một năm trước đây.Hết
Tôi: Ba tháng sau tôi lấy anh chồng người Pháp. Từ đó trở đi, tôi chia tay
với mảnh đất mình đã từnh yêu, từng đau đớn, mỗi sáng tỉnh dậy lại nhớ đến giấc
mơ đêm qua, nhớ đến câu nói, quen em lần đầu, mà tựa cố nhân. Người xưa rất hay
đi vào giấc mơ của tôi. Tôi không còn trẻ, tuổi thanh xuân đang dần trôi, thời
mà hai đứa yêu nhau thắm thiết nhất. Bắc từng nói một câu rằng, sau này già đi,
chắc chắn anh sẽ thấy vô cùng cảm động vì câu nói: già rồi tính hay quên, nhưng
chẳng quên tương tư. Giờ đây tôi thường nhớ đến câu nói đó, anh nói rất đúng,
điều duy nhất không thể quên được đó, chính là nỗi niềm tương tư.
Hiếu Lối: Cô ấy quay về Cáp Nhĩ Tân, sống bên cạnh cha mẹ và làm giáo viên
dạy mỹ thuật cho trường trung học. Hiếu Lối vẫn cô lẻ một mình, có người định
giới thiệu cho cô người yêu, nhưng Hiếu Lối chỉ lắc đầu và cười. Mọi người đều
nghĩ yêu cầu của cô quá cao, Hiếu Lối nói, cuộc đời này điều không thể tin chính
là tình yêu, và điều không thể cách xa chỉ có bản thân mình và nghệ thuật, cô dự
định sẽ chuyên tâm vào công việc dạy học, vẽ tranh, còn lại sẽ chờ đợi ngày mình
già đi.
Thẩm Quân: Tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều cô gái say anh như điếu đổ. Một lần
chúng tôi gặp nhau trên đường phố Bắc Kinh, Thẩm Quân giả vờ như không nhìn thấy
tôi, chắc là do anh sợ bị tai tiếng. Sau khi tôi sang Pháp, anh gọi điện thoại
cho tôi nói lời xin lỗi. Tôi cười và bảo, có gì đâu. Thẩm Quân gửi cho tôi album
sang Pháp, tôi vứt qua một bên, và chưa nghe lần nào. Những tin đồn về anh vẫn
bay đầy trời, toàn là các minh tinh có tiếng trong nước, nhưng lúc nào Thẩm Quân
cũng nói, họ chỉ là bạn bè.
Trần Tử Phóng: Sang Hồng Kông, cuộc triển lãm tranh của anh tổ chức rất thành
công, anh đã xuất bản một số tập tranh cá nhân, thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thấy
tranh của anh bày trong các phòng trưng bày tranh ở Pháp. Hiện giờ anh vẫn còn
độc thân, mọi người nói người làm nghệ thuật đều xây dựng gia đình muộn hoặc
sống độc thân, điều này chẳng có gì là lạ.
Tiểu Dao: Vẫn đang trong tù, ngày ngày ngắm bức ảnh đen trắng 3x4 của Phần
Na. Tiểu Dao là người có nhiều tiến bộ nhất trong số những phạm nhân nên đã được
giảm án 3 năm tù.
Thành Thành : Đi du học ở New Zealand.
Lí Trác : Vẫn sống ở Mỹ. Sau khi sang Pháp, tôi vẫn giữ mối liên lạc với cô
ấy. Lí Trác gửi cho tôi email và kể chuyện hồi xưa yêu thầm Bắc. Tôi nói với cô
ấy rằng Bắc đã mất, Lí Trác tỏ ra rất buồn thương, trong điện thoại cô ấy liên
tục hỏi, tại sao lại như vậy, tại sao lại như thế hả? Tôi nghe thấy rõ tiếng cô
ấy khóc thút thít trong điện thoại. Tôi bảo, Bắc chết thật rồi, anh ấy chết
trong lòng tớ. Lí Trác bảo, hồi đó đáng lẽ bọn cậu nên cưới nhau, nếu cưới rồi
thì Bắc không thể chết. Tôi nói với Lí Trác rằng, thế giới này đâu có cơ hội làm
lại từ đầu. Lúc đó Lí Trác đã là Phó tổng giám đốc của một công ty xuyên quốc
gia.
Đoạn Thanh Trù (Trần Đạt): Bị phạt 5 năm tù giam vì tội giết người không
thành.
Mã Quân: Sau khi nghỉ làm tại rốn dầu ở Tân Cương, anh ta đã lang thang khắp
nơi, cuối cùng trở thành tên tội phạm giết người cướp của, bị tử hình một năm
trước đây.
Hết
Muôn Nẻo Đường YêuTác giả: Tuyết Tiểu ThiềnTruyện Ngôn TìnhTôi dụi mắt và vắt óc suy nghĩ không biết đay là đâu nhỉ. Năm phút sau tôi chợt nhớ ra, đây là Paris, hồi còn sống trong nước, mỗi lần tỉnh dậy tôi đều biết rất rõ mình đang ở Tô Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh, Trùng Khánh hay Quảng Châu, nhưng từ ngày sang Pháp, tôi thường phải rất cố gắng thì mới ra được điều này, thậm chí nhiều lúc tôi cảm thấy đầu óc mình đã có vấn đề. Tôi vẫn thường mơ thấy Bắc, hầu như ngày nào tôi cũng mơ thấy anh. Lần nào tôi cũng hỏi anh với giọng đầy kinh ngạc và mừng rỡ:”Có phải anh đã chết rồi không? Anh vẫn chưa chết hay sao?” Tôi mơ thấy Bắc cầm tay tôi chạy tung tăng khắp nơi, vẫn hạnh phúc, ân ái như thuở nào. Sau khi bừng tỉnh giấc tôi hiểu ra rằng đây hoàn toàn chỉ là một giấc mơ. Điều đó khiến tôi vô cùng tuyệt vọng, lệ nhoè ướt đẫm vai áo đông xuân. Còn người đàn ông đang sống bên tôi bây giờ là người mà tôi quen cách đây một năm trong một quán bar ở Hậu Hải, Bắc Kinh. Anh có gương mặt thanh tú, lạnh lùng như Bắc, chúng tôi ngồi uống rượu trong một… Tôi: Ba tháng sau tôi lấy anh chồng người Pháp. Từ đó trở đi, tôi chia tay với mảnh đất mình đã từnh yêu, từng đau đớn, mỗi sáng tỉnh dậy lại nhớ đến giấc mơ đêm qua, nhớ đến câu nói, quen em lần đầu, mà tựa cố nhân. Người xưa rất hay đi vào giấc mơ của tôi. Tôi không còn trẻ, tuổi thanh xuân đang dần trôi, thời mà hai đứa yêu nhau thắm thiết nhất. Bắc từng nói một câu rằng, sau này già đi, chắc chắn anh sẽ thấy vô cùng cảm động vì câu nói: già rồi tính hay quên, nhưng chẳng quên tương tư. Giờ đây tôi thường nhớ đến câu nói đó, anh nói rất đúng, điều duy nhất không thể quên được đó, chính là nỗi niềm tương tư.Hiếu Lối: Cô ấy quay về Cáp Nhĩ Tân, sống bên cạnh cha mẹ và làm giáo viên dạy mỹ thuật cho trường trung học. Hiếu Lối vẫn cô lẻ một mình, có người định giới thiệu cho cô người yêu, nhưng Hiếu Lối chỉ lắc đầu và cười. Mọi người đều nghĩ yêu cầu của cô quá cao, Hiếu Lối nói, cuộc đời này điều không thể tin chính là tình yêu, và điều không thể cách xa chỉ có bản thân mình và nghệ thuật, cô dự định sẽ chuyên tâm vào công việc dạy học, vẽ tranh, còn lại sẽ chờ đợi ngày mình già đi.Thẩm Quân: Tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều cô gái say anh như điếu đổ. Một lần chúng tôi gặp nhau trên đường phố Bắc Kinh, Thẩm Quân giả vờ như không nhìn thấy tôi, chắc là do anh sợ bị tai tiếng. Sau khi tôi sang Pháp, anh gọi điện thoại cho tôi nói lời xin lỗi. Tôi cười và bảo, có gì đâu. Thẩm Quân gửi cho tôi album sang Pháp, tôi vứt qua một bên, và chưa nghe lần nào. Những tin đồn về anh vẫn bay đầy trời, toàn là các minh tinh có tiếng trong nước, nhưng lúc nào Thẩm Quân cũng nói, họ chỉ là bạn bè.Trần Tử Phóng: Sang Hồng Kông, cuộc triển lãm tranh của anh tổ chức rất thành công, anh đã xuất bản một số tập tranh cá nhân, thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thấy tranh của anh bày trong các phòng trưng bày tranh ở Pháp. Hiện giờ anh vẫn còn độc thân, mọi người nói người làm nghệ thuật đều xây dựng gia đình muộn hoặc sống độc thân, điều này chẳng có gì là lạ.Tiểu Dao: Vẫn đang trong tù, ngày ngày ngắm bức ảnh đen trắng 3x4 của Phần Na. Tiểu Dao là người có nhiều tiến bộ nhất trong số những phạm nhân nên đã được giảm án 3 năm tù.Thành Thành : Đi du học ở New Zealand.Lí Trác : Vẫn sống ở Mỹ. Sau khi sang Pháp, tôi vẫn giữ mối liên lạc với cô ấy. Lí Trác gửi cho tôi email và kể chuyện hồi xưa yêu thầm Bắc. Tôi nói với cô ấy rằng Bắc đã mất, Lí Trác tỏ ra rất buồn thương, trong điện thoại cô ấy liên tục hỏi, tại sao lại như vậy, tại sao lại như thế hả? Tôi nghe thấy rõ tiếng cô ấy khóc thút thít trong điện thoại. Tôi bảo, Bắc chết thật rồi, anh ấy chết trong lòng tớ. Lí Trác bảo, hồi đó đáng lẽ bọn cậu nên cưới nhau, nếu cưới rồi thì Bắc không thể chết. Tôi nói với Lí Trác rằng, thế giới này đâu có cơ hội làm lại từ đầu. Lúc đó Lí Trác đã là Phó tổng giám đốc của một công ty xuyên quốc gia.Đoạn Thanh Trù (Trần Đạt): Bị phạt 5 năm tù giam vì tội giết người không thành.Mã Quân: Sau khi nghỉ làm tại rốn dầu ở Tân Cương, anh ta đã lang thang khắp nơi, cuối cùng trở thành tên tội phạm giết người cướp của, bị tử hình một năm trước đây.Hết