Tác giả:

Đầu mùa hạ, giờ ngọ, theo kiến trúc quý phải vào phòng truyền đến từng đợt âm thanh du dương. Theo âm thanh tìm kiếm, chỉ thấy phòng luyện đàn trên lầu hai,  một vị thanh niên khoảng mười tám tuổi đang thổi sáo. Người thanh niên kia có một dung nhan cổ điển, mái tóc dài không trói buộc xỏa tùy ý trên vai, theo gió bay bay. Mười ngón tay, tựa như bạch ngọc của tiên tử, có một loại trung tính xinh đẹp. Bên cạnh là chiếc đại dương cầm nằm ngạo mạn. Cách đó không xa trên chiếc bàn bóng loáng là một cây violon được đặt ngay ngắn. Mà ngồi ở giữa bàn, duy nhất một người nghe — ánh mắt nhắm lại, cái đầu mập mạp không ngừng gật gù! Tướng mạo thập phần bình thường, dáng người không công mập mạp mập mạp, cùng với phong tình hoàn toàn không biết thưởng thức đại sát phong cảnh! Ta — đúng rồi, chính là cái tên  mập mạp kia! * Hàn Nhã Thụ thổi xong một đoạn nhạc, chậm rãi đem cây sáo buông xuống, dựa vào cạnh đàn dương cầm, xoay lại hô,“A Bảo! Ta thổi được không?” Ta bị gọi một tiếng bỗng bừng  mộng…

Truyện chữ