Đầu mùa hạ, giờ ngọ, theo kiến trúc quý phải vào phòng truyền đến từng đợt âm thanh du dương. Theo âm thanh tìm kiếm, chỉ thấy phòng luyện đàn trên lầu hai, một vị thanh niên khoảng mười tám tuổi đang thổi sáo. Người thanh niên kia có một dung nhan cổ điển, mái tóc dài không trói buộc xỏa tùy ý trên vai, theo gió bay bay. Mười ngón tay, tựa như bạch ngọc của tiên tử, có một loại trung tính xinh đẹp. Bên cạnh là chiếc đại dương cầm nằm ngạo mạn. Cách đó không xa trên chiếc bàn bóng loáng là một cây violon được đặt ngay ngắn. Mà ngồi ở giữa bàn, duy nhất một người nghe — ánh mắt nhắm lại, cái đầu mập mạp không ngừng gật gù! Tướng mạo thập phần bình thường, dáng người không công mập mạp mập mạp, cùng với phong tình hoàn toàn không biết thưởng thức đại sát phong cảnh! Ta — đúng rồi, chính là cái tên mập mạp kia! * Hàn Nhã Thụ thổi xong một đoạn nhạc, chậm rãi đem cây sáo buông xuống, dựa vào cạnh đàn dương cầm, xoay lại hô,“A Bảo! Ta thổi được không?” Ta bị gọi một tiếng bỗng bừng mộng…
Quyển 1 - Chương 14
Mỹ Nhân KiếpTác giả: half12Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngĐầu mùa hạ, giờ ngọ, theo kiến trúc quý phải vào phòng truyền đến từng đợt âm thanh du dương. Theo âm thanh tìm kiếm, chỉ thấy phòng luyện đàn trên lầu hai, một vị thanh niên khoảng mười tám tuổi đang thổi sáo. Người thanh niên kia có một dung nhan cổ điển, mái tóc dài không trói buộc xỏa tùy ý trên vai, theo gió bay bay. Mười ngón tay, tựa như bạch ngọc của tiên tử, có một loại trung tính xinh đẹp. Bên cạnh là chiếc đại dương cầm nằm ngạo mạn. Cách đó không xa trên chiếc bàn bóng loáng là một cây violon được đặt ngay ngắn. Mà ngồi ở giữa bàn, duy nhất một người nghe — ánh mắt nhắm lại, cái đầu mập mạp không ngừng gật gù! Tướng mạo thập phần bình thường, dáng người không công mập mạp mập mạp, cùng với phong tình hoàn toàn không biết thưởng thức đại sát phong cảnh! Ta — đúng rồi, chính là cái tên mập mạp kia! * Hàn Nhã Thụ thổi xong một đoạn nhạc, chậm rãi đem cây sáo buông xuống, dựa vào cạnh đàn dương cầm, xoay lại hô,“A Bảo! Ta thổi được không?” Ta bị gọi một tiếng bỗng bừng mộng… Là ghen tị đi?Nhìn Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm Tiểu Đào bộ dáng rõ ràng chính là ghen tị.Nhưng là ghen tị — như thế nào có khả năng?Hắn ôm ta thật chặc, lại ghen tị — đánh chết ta cũng không tin tưởng!“Ngươi cùng Tiểu Đào là quan hệ gì?”“quan hệ gì?– bạn tốt a.” Ta theo miệng thật trả lời.Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm ta, dường như muốn hỏi ta, lại thôi.Một lát sau, Trác Bất Phàm bỗng nhiên nói,“Người hầu của Trang rất nhiều, có lẽ bốt đi vài người thì tốt hơn.”[ nếu ta không có nghe ra chủ ý của hắn, thì phải là ngu ngốc!]“Tiểu Đào thực chịu khó, hẳn là sẽ không đến phiên nàng đi?”Trác Bất Phàm hắc hắc ánh mắt giống như xem diễn biến tâm lý của ta,“Ngươi che chở nàng như vậy?”Ta trợn mắt,“Ở thời điểm ta thống khổ nhất, cũng chỉ có nàng quan tâm ta.”“Cục cưng……”Ta nhíu mày,“Ta không thích ngươi bảo ta như vậy. Ngươi vẫn như bọn Kỉ bá họ gọi ta Tiểu Phạm tốt rồi.”[…… Vì cái gì lộ vẻ mặt đau thương thế chứ?]“Cục cưng……” Hắn ôm ta, vẫn không thích danh gọi ta.“Ngươi là cục cưng của ta……”**Ta bỗng nhiên nhớ tới Nhã Thụ, phải đi hỏi hắn.“Ngươi thích Trác Bất Phàm sao?”Nhã Thụ nở nụ cười,“Trác trang chủ đối đãi ta rất tốt.”“Ngươi thích hắn sao?” Ta không để hắn lơ truy vấn.Nhã Thụ chậm rãi lắc đầu.“Ta thích cuộc sống hiện tại, không hơn.” Hắn giương mắt xem ta,“Trác trang chủ thích ngươi, ngươi cần phải hảo hảo nắm chắc.”[ cái gì a? Trác Bất Phàm thích ta? Cho dù hắn bế ta nhiều như vậy, đối ta cũng thực ôn nhu, đối với ngươi như thế nào cũng quên không được hắn từng đối ta ác ngôn ác bá đi. Hắn sẽ thích ta?– cho dù là như vậy –]“Ta mới không có khả năng thích hắn!”Nhã Thụ cư nhiên lộ ra thần sắc thương hại,“Ngươi hiện tại không quý trọng, cẩn thận về sau sẽ hối hận.”“Ngươi chừng nào thì biết nhiều như vậy?” Ta cười nói.Dùng ta chống ra sau, ngồi ở lan can.“Nếu có cơ hội cho ngươi trở thế giới của ngươi, ngươi nguyện ý sao?” Ta hỏi.“…… Ta không nhớ rõ, mà ta thích hiện tại. Không quay về, đối ta không có gì tổn thất.” Trong ấn tượng của ta Nhã Thụ là người phi thường ôn nhu, vì cái gì hắn lại có thể như thế lãnh đạm nói ra những lời này?“Còn phụ thân của ngươi? Ngươi không nghĩ muốn gặp hắn?”“Phụ thân?– vì cái gì ta không có gì cảm giác?” Nhã Thụ nhìn chằm chằm ta,“Hắn cùng ta thân mật sao?”Ta lắc đầu.“Đúng vậy. Ta không nghĩ muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Ngươi cũng không nói cái gì nên trôi qua thì cho nó trôi qua sao.”Ta có chút thất vọng rời đi, dường như ta thấy Trác Bất Phàm theo trong phòng Nhã Thụ đi ra. Hắn ở nơi này làm gì? Ta không rõ ràng lắm. Đương nhiên càng không biết được nói hắn suy nghĩ cái gì.
Là ghen tị đi?
Nhìn Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm Tiểu Đào bộ dáng rõ ràng chính là ghen tị.
Nhưng là ghen tị — như thế nào có khả năng?
Hắn ôm ta thật chặc, lại ghen tị — đánh chết ta cũng không tin tưởng!
“Ngươi cùng Tiểu Đào là quan hệ gì?”
“quan hệ gì?– bạn tốt a.” Ta theo miệng thật trả lời.
Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm ta, dường như muốn hỏi ta, lại thôi.
Một lát sau, Trác Bất Phàm bỗng nhiên nói,“Người hầu của Trang rất nhiều, có lẽ bốt đi vài người thì tốt hơn.”
[ nếu ta không có nghe ra chủ ý của hắn, thì phải là ngu ngốc!]
“Tiểu Đào thực chịu khó, hẳn là sẽ không đến phiên nàng đi?”
Trác Bất Phàm hắc hắc ánh mắt giống như xem diễn biến tâm lý của ta,“Ngươi che chở nàng như vậy?”
Ta trợn mắt,“Ở thời điểm ta thống khổ nhất, cũng chỉ có nàng quan tâm ta.”
“Cục cưng……”
Ta nhíu mày,“Ta không thích ngươi bảo ta như vậy. Ngươi vẫn như bọn Kỉ bá họ gọi ta Tiểu Phạm tốt rồi.”
[…… Vì cái gì lộ vẻ mặt đau thương thế chứ?]
“Cục cưng……” Hắn ôm ta, vẫn không thích danh gọi ta.“Ngươi là cục cưng của ta……”
**
Ta bỗng nhiên nhớ tới Nhã Thụ, phải đi hỏi hắn.
“Ngươi thích Trác Bất Phàm sao?”
Nhã Thụ nở nụ cười,“Trác trang chủ đối đãi ta rất tốt.”
“Ngươi thích hắn sao?” Ta không để hắn lơ truy vấn.
Nhã Thụ chậm rãi lắc đầu.“Ta thích cuộc sống hiện tại, không hơn.” Hắn giương mắt xem ta,“Trác trang chủ thích ngươi, ngươi cần phải hảo hảo nắm chắc.”
[ cái gì a? Trác Bất Phàm thích ta? Cho dù hắn bế ta nhiều như vậy, đối ta cũng thực ôn nhu, đối với ngươi như thế nào cũng quên không được hắn từng đối ta ác ngôn ác bá đi. Hắn sẽ thích ta?– cho dù là như vậy –]“Ta mới không có khả năng thích hắn!”
Nhã Thụ cư nhiên lộ ra thần sắc thương hại,“Ngươi hiện tại không quý trọng, cẩn thận về sau sẽ hối hận.”
“Ngươi chừng nào thì biết nhiều như vậy?” Ta cười nói.
Dùng ta chống ra sau, ngồi ở lan can.
“Nếu có cơ hội cho ngươi trở thế giới của ngươi, ngươi nguyện ý sao?” Ta hỏi.
“…… Ta không nhớ rõ, mà ta thích hiện tại. Không quay về, đối ta không có gì tổn thất.” Trong ấn tượng của ta Nhã Thụ là người phi thường ôn nhu, vì cái gì hắn lại có thể như thế lãnh đạm nói ra những lời này?
“Còn phụ thân của ngươi? Ngươi không nghĩ muốn gặp hắn?”
“Phụ thân?– vì cái gì ta không có gì cảm giác?” Nhã Thụ nhìn chằm chằm ta,“Hắn cùng ta thân mật sao?”
Ta lắc đầu.
“Đúng vậy. Ta không nghĩ muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Ngươi cũng không nói cái gì nên trôi qua thì cho nó trôi qua sao.”
Ta có chút thất vọng rời đi, dường như ta thấy Trác Bất Phàm theo trong phòng Nhã Thụ đi ra. Hắn ở nơi này làm gì? Ta không rõ ràng lắm. Đương nhiên càng không biết được nói hắn suy nghĩ cái gì.
Mỹ Nhân KiếpTác giả: half12Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngĐầu mùa hạ, giờ ngọ, theo kiến trúc quý phải vào phòng truyền đến từng đợt âm thanh du dương. Theo âm thanh tìm kiếm, chỉ thấy phòng luyện đàn trên lầu hai, một vị thanh niên khoảng mười tám tuổi đang thổi sáo. Người thanh niên kia có một dung nhan cổ điển, mái tóc dài không trói buộc xỏa tùy ý trên vai, theo gió bay bay. Mười ngón tay, tựa như bạch ngọc của tiên tử, có một loại trung tính xinh đẹp. Bên cạnh là chiếc đại dương cầm nằm ngạo mạn. Cách đó không xa trên chiếc bàn bóng loáng là một cây violon được đặt ngay ngắn. Mà ngồi ở giữa bàn, duy nhất một người nghe — ánh mắt nhắm lại, cái đầu mập mạp không ngừng gật gù! Tướng mạo thập phần bình thường, dáng người không công mập mạp mập mạp, cùng với phong tình hoàn toàn không biết thưởng thức đại sát phong cảnh! Ta — đúng rồi, chính là cái tên mập mạp kia! * Hàn Nhã Thụ thổi xong một đoạn nhạc, chậm rãi đem cây sáo buông xuống, dựa vào cạnh đàn dương cầm, xoay lại hô,“A Bảo! Ta thổi được không?” Ta bị gọi một tiếng bỗng bừng mộng… Là ghen tị đi?Nhìn Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm Tiểu Đào bộ dáng rõ ràng chính là ghen tị.Nhưng là ghen tị — như thế nào có khả năng?Hắn ôm ta thật chặc, lại ghen tị — đánh chết ta cũng không tin tưởng!“Ngươi cùng Tiểu Đào là quan hệ gì?”“quan hệ gì?– bạn tốt a.” Ta theo miệng thật trả lời.Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm ta, dường như muốn hỏi ta, lại thôi.Một lát sau, Trác Bất Phàm bỗng nhiên nói,“Người hầu của Trang rất nhiều, có lẽ bốt đi vài người thì tốt hơn.”[ nếu ta không có nghe ra chủ ý của hắn, thì phải là ngu ngốc!]“Tiểu Đào thực chịu khó, hẳn là sẽ không đến phiên nàng đi?”Trác Bất Phàm hắc hắc ánh mắt giống như xem diễn biến tâm lý của ta,“Ngươi che chở nàng như vậy?”Ta trợn mắt,“Ở thời điểm ta thống khổ nhất, cũng chỉ có nàng quan tâm ta.”“Cục cưng……”Ta nhíu mày,“Ta không thích ngươi bảo ta như vậy. Ngươi vẫn như bọn Kỉ bá họ gọi ta Tiểu Phạm tốt rồi.”[…… Vì cái gì lộ vẻ mặt đau thương thế chứ?]“Cục cưng……” Hắn ôm ta, vẫn không thích danh gọi ta.“Ngươi là cục cưng của ta……”**Ta bỗng nhiên nhớ tới Nhã Thụ, phải đi hỏi hắn.“Ngươi thích Trác Bất Phàm sao?”Nhã Thụ nở nụ cười,“Trác trang chủ đối đãi ta rất tốt.”“Ngươi thích hắn sao?” Ta không để hắn lơ truy vấn.Nhã Thụ chậm rãi lắc đầu.“Ta thích cuộc sống hiện tại, không hơn.” Hắn giương mắt xem ta,“Trác trang chủ thích ngươi, ngươi cần phải hảo hảo nắm chắc.”[ cái gì a? Trác Bất Phàm thích ta? Cho dù hắn bế ta nhiều như vậy, đối ta cũng thực ôn nhu, đối với ngươi như thế nào cũng quên không được hắn từng đối ta ác ngôn ác bá đi. Hắn sẽ thích ta?– cho dù là như vậy –]“Ta mới không có khả năng thích hắn!”Nhã Thụ cư nhiên lộ ra thần sắc thương hại,“Ngươi hiện tại không quý trọng, cẩn thận về sau sẽ hối hận.”“Ngươi chừng nào thì biết nhiều như vậy?” Ta cười nói.Dùng ta chống ra sau, ngồi ở lan can.“Nếu có cơ hội cho ngươi trở thế giới của ngươi, ngươi nguyện ý sao?” Ta hỏi.“…… Ta không nhớ rõ, mà ta thích hiện tại. Không quay về, đối ta không có gì tổn thất.” Trong ấn tượng của ta Nhã Thụ là người phi thường ôn nhu, vì cái gì hắn lại có thể như thế lãnh đạm nói ra những lời này?“Còn phụ thân của ngươi? Ngươi không nghĩ muốn gặp hắn?”“Phụ thân?– vì cái gì ta không có gì cảm giác?” Nhã Thụ nhìn chằm chằm ta,“Hắn cùng ta thân mật sao?”Ta lắc đầu.“Đúng vậy. Ta không nghĩ muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Ngươi cũng không nói cái gì nên trôi qua thì cho nó trôi qua sao.”Ta có chút thất vọng rời đi, dường như ta thấy Trác Bất Phàm theo trong phòng Nhã Thụ đi ra. Hắn ở nơi này làm gì? Ta không rõ ràng lắm. Đương nhiên càng không biết được nói hắn suy nghĩ cái gì.