Màn đêm rũ xuống,ánh trăng chiếu cửa sổ,phủ hậu viện lộng lẫy yên lặng như tờ,chỉ nghe được phu canh gõ mõ điểm canh quanh quẩn trong không gian. Một thiếu niên ăn mặc sang trọng nhẹ nhàng đi vào gian phòng vắng vẻ trong góc,khẽ khép cửa lại. ” Là ai?” Nghe thấy tiếng động rất nhỏ có người đến gần,nam tử nằm trên gối trằn trọc khó ngủ lập tức xoay người xuống giường,một bước xa đi đến chổ ánh nến, nháy mắt chiếu đường sáng lờ mờ,hắn kinh ngạc nhìn chăm chú vào người từ trong bóng tối đi ra.” Thiếu gia!” ” Thần Hằng,ta đến đây.” Ninh Đan Hi vui vẻ cười,phóng về phía ngực hắn” Ta rất nhớ ngươi.” Thần Hằng nén rung động trong lòng muốn ôm chặt nhuyễn ngọc ôn hương,giữ đúng chừng mực để hai tay bên cạnh.” Đã trễ thế này,thiếu gia không nên tới phòng hạ nhân,sẽ mất thân phận cao quý của ngài.” ” Ta không phải đã nói khi chỉ có hai chúng ta,không được gọi ta thiếu gia,mà phải gọi là Đan Hi sao?” Ninh Đan Hi không vui bĩu môi, đầu ngón tay mảnh khảnh thưởng thức lọn tóc đen trước ngực hắn.”…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...