Ta lui người lại, cúi xuống quan sát ấm thuốc Đông y đang nấu trên bếp lò, môi và cổ họng khô rát. Nhìn Lâm Nam nằm trên giường ho khan, trong lòng ta vô cùng đau khổ. Ta không thể chiếu cố hắn thật tốt thì cũng không nên khiến hắn cùng ta trải qua cuộc sống u ám này. Lâm Nam vốn có một cuộc sống giàu sang, từ lúc cùng ta chung sống không được một ngày tốt đẹp, nhưng hắn chẳng những không trách móc ta, hằng ngày hắn còn làm cái công việc lau dọn vệ sinh thấp hèn. Văn bằng không thể dùng, chúng ta chỉ có thể làm công việc như thế này để có kế sinh nhai. Mấy năm trôi qua, A Nam đã xin thôi việc vì bệnh, loại bệnh gọi là “bệnh nhà giàu”, không thể mệt nhọc, cần phải được tĩnh dưỡng đầy đủ. Nhưng A Nam không chỉ phải dùng thuốc giá thấp nhất, mà còn phải tiếp tục làm việc, tháng trước lại còn bị cảm mạo, lập tức thân thể liền suy yếu đi rất nhanh. Khi thuốc đã nấu xong ta rót ra chén rồi tiến tới đưa cho hắn. A Nam che miệng ho khan, thấy ta tiến đến, liền nắm tay giấu ra sau lưng. Ta…
Chương 88
Mê ThấtTác giả: Điển YTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTa lui người lại, cúi xuống quan sát ấm thuốc Đông y đang nấu trên bếp lò, môi và cổ họng khô rát. Nhìn Lâm Nam nằm trên giường ho khan, trong lòng ta vô cùng đau khổ. Ta không thể chiếu cố hắn thật tốt thì cũng không nên khiến hắn cùng ta trải qua cuộc sống u ám này. Lâm Nam vốn có một cuộc sống giàu sang, từ lúc cùng ta chung sống không được một ngày tốt đẹp, nhưng hắn chẳng những không trách móc ta, hằng ngày hắn còn làm cái công việc lau dọn vệ sinh thấp hèn. Văn bằng không thể dùng, chúng ta chỉ có thể làm công việc như thế này để có kế sinh nhai. Mấy năm trôi qua, A Nam đã xin thôi việc vì bệnh, loại bệnh gọi là “bệnh nhà giàu”, không thể mệt nhọc, cần phải được tĩnh dưỡng đầy đủ. Nhưng A Nam không chỉ phải dùng thuốc giá thấp nhất, mà còn phải tiếp tục làm việc, tháng trước lại còn bị cảm mạo, lập tức thân thể liền suy yếu đi rất nhanh. Khi thuốc đã nấu xong ta rót ra chén rồi tiến tới đưa cho hắn. A Nam che miệng ho khan, thấy ta tiến đến, liền nắm tay giấu ra sau lưng. Ta… Lâm Hạo bắt đầu c** q**n áo ta. Khi tay y sờ lên da ta……“Ọe……” Uế vật từ trong miệng bất chợt phun ra.Lần này so với vừa rồi nghiêm trọng hơn, âm thanh nôn khan liên tục cuối cùng cũng khiến tay Lâm Hạo dừng lại. Nếu ta một bên nôn mửa mà y còn có thể hăng say l*m t*nh thì ta cũng không thể nói gì hơn……Ngay cả gối cũng bị ô uế.Lâm Hạo kéo ta nằm úp xuống giường, vuốt lưng ta, tin ta không phải giả vờ.“Lạnh sao, hay là ăn phải cái gì?” Lâm Hạo hỏi.Một giờ trước chúng ta mới dùng bữa tối thịnh soạn, nhưng trên phi cơ đồ ăn đồ uống đều được yêu cầu nghiêm khắc, khả năng do thức ăn là rất thấp!“Chẳng lẽ ngươi say máy bay?” Lâm Hạo nói.Đương nhiên không phải, là bị ngươi ngồi lên! Ta trong lòng thầm nghĩ, trên mặt vẫn cứ gật gật đầu, lý do say máy bay này so với cái kia vẫn an toàn hơn.“Ta đi lấy thuốc chống say cho ngươi!” Lâm Hạo nói.Uống thuốc xong, ta nửa thật nửa giả thỉnh thoảng nôn khan. Không phải say máy bay, nhưng trong dạ dày vẫn không thoải mái lắm, thuốc sẽ chẳng có tác dụng.Bất quá, dù sao so với ở trên giường với Lâm Hạo, may mà cảm thấy khó chịu, bằng không rất khó giấu diếm được một Lâm Hạo khôn khéo như vậy.Khi nhân viên thừa vụ dọn dẹp căn phòng do ta làm bẩn, bản thân ta bị Lâm Hạo mang ra ngoài xem TV.Chương trình không thú vị gì cả. Lâm Hạo đối với tiếp viên hàng không đang giới thiệu phim cũng chẳng có hưng trí, chờ phòng dọn dẹp xong liền nói: “Tốt lắm, đi vào ngủ đi!” hướng ta vươn tay, muốn đỡ ta vào.“Có lẽ không cần đâu, ta sợ nôn ra!” Ta nói.“Đang ngủ sẽ không nôn đâu!” Lâm Hạo thái độ cường ngạnh.Trong phòng sáng bừng lên, mùi vị khác thường cũng không có, tất cả được thay thế bằng hương thơm bách hợp tươi mát. Nhờ say máy bay, Lâm Hạo không tiếp tục hành động, chỉ an phận nằm ngủ bên cạnh ta.Nhìn Lâm Hạo nhắm mắt, bình yên đi vào giấc ngủ, ta cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.Và đến khi ta mở mắt thì phát hiện mình đã không còn ở trên trời, mà là đang ngủ trên đùi Lâm Hạo, và đang trong một chiếc xe hơi chuyển động rất êm. Ta muốn đứng dậy, nhưng bị tay Lâm Hạo đặt trên vai đè lại.“Ngủ ngon không!” Lâm Hạo búng vào trán ta một cái: “Đến rồi!”Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bên ngoài phong cảnh quen thuộc dần dần vút qua…… Ta cư nhiên ngủ cho đến tận bây giờ!Lâm Lan nghiêng người nằm trên sô pha đọc sách, thấy Lâm Hạo áp ta tiến vào cũng không bất ngờ, lười nhác nói: “Trở lại rồi a!”Lâm Hạo cũng không để ý đến nó, cầm lấy điện thoại nhanh chóng bấm vài phím số: “Mang chút thức ăn đến!”Lâm Lan nhún nhún vai, lầu bầu: “Chẳng hiểu nổi……”Hoàn đệ bát thập bát chương.¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Lâm Hạo bắt đầu c** q**n áo ta. Khi tay y sờ lên da ta……
“Ọe……” Uế vật từ trong miệng bất chợt phun ra.
Lần này so với vừa rồi nghiêm trọng hơn, âm thanh nôn khan liên tục cuối cùng cũng khiến tay Lâm Hạo dừng lại. Nếu ta một bên nôn mửa mà y còn có thể hăng say l*m t*nh thì ta cũng không thể nói gì hơn……
Ngay cả gối cũng bị ô uế.
Lâm Hạo kéo ta nằm úp xuống giường, vuốt lưng ta, tin ta không phải giả vờ.
“Lạnh sao, hay là ăn phải cái gì?” Lâm Hạo hỏi.
Một giờ trước chúng ta mới dùng bữa tối thịnh soạn, nhưng trên phi cơ đồ ăn đồ uống đều được yêu cầu nghiêm khắc, khả năng do thức ăn là rất thấp!
“Chẳng lẽ ngươi say máy bay?” Lâm Hạo nói.
Đương nhiên không phải, là bị ngươi ngồi lên! Ta trong lòng thầm nghĩ, trên mặt vẫn cứ gật gật đầu, lý do say máy bay này so với cái kia vẫn an toàn hơn.
“Ta đi lấy thuốc chống say cho ngươi!” Lâm Hạo nói.
Uống thuốc xong, ta nửa thật nửa giả thỉnh thoảng nôn khan. Không phải say máy bay, nhưng trong dạ dày vẫn không thoải mái lắm, thuốc sẽ chẳng có tác dụng.
Bất quá, dù sao so với ở trên giường với Lâm Hạo, may mà cảm thấy khó chịu, bằng không rất khó giấu diếm được một Lâm Hạo khôn khéo như vậy.
Khi nhân viên thừa vụ dọn dẹp căn phòng do ta làm bẩn, bản thân ta bị Lâm Hạo mang ra ngoài xem TV.
Chương trình không thú vị gì cả. Lâm Hạo đối với tiếp viên hàng không đang giới thiệu phim cũng chẳng có hưng trí, chờ phòng dọn dẹp xong liền nói: “Tốt lắm, đi vào ngủ đi!” hướng ta vươn tay, muốn đỡ ta vào.
“Có lẽ không cần đâu, ta sợ nôn ra!” Ta nói.
“Đang ngủ sẽ không nôn đâu!” Lâm Hạo thái độ cường ngạnh.
Trong phòng sáng bừng lên, mùi vị khác thường cũng không có, tất cả được thay thế bằng hương thơm bách hợp tươi mát. Nhờ say máy bay, Lâm Hạo không tiếp tục hành động, chỉ an phận nằm ngủ bên cạnh ta.
Nhìn Lâm Hạo nhắm mắt, bình yên đi vào giấc ngủ, ta cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Và đến khi ta mở mắt thì phát hiện mình đã không còn ở trên trời, mà là đang ngủ trên đùi Lâm Hạo, và đang trong một chiếc xe hơi chuyển động rất êm. Ta muốn đứng dậy, nhưng bị tay Lâm Hạo đặt trên vai đè lại.
“Ngủ ngon không!” Lâm Hạo búng vào trán ta một cái: “Đến rồi!”
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bên ngoài phong cảnh quen thuộc dần dần vút qua…… Ta cư nhiên ngủ cho đến tận bây giờ!
Lâm Lan nghiêng người nằm trên sô pha đọc sách, thấy Lâm Hạo áp ta tiến vào cũng không bất ngờ, lười nhác nói: “Trở lại rồi a!”
Lâm Hạo cũng không để ý đến nó, cầm lấy điện thoại nhanh chóng bấm vài phím số: “Mang chút thức ăn đến!”
Lâm Lan nhún nhún vai, lầu bầu: “Chẳng hiểu nổi……”
Hoàn đệ bát thập bát chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Mê ThấtTác giả: Điển YTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTa lui người lại, cúi xuống quan sát ấm thuốc Đông y đang nấu trên bếp lò, môi và cổ họng khô rát. Nhìn Lâm Nam nằm trên giường ho khan, trong lòng ta vô cùng đau khổ. Ta không thể chiếu cố hắn thật tốt thì cũng không nên khiến hắn cùng ta trải qua cuộc sống u ám này. Lâm Nam vốn có một cuộc sống giàu sang, từ lúc cùng ta chung sống không được một ngày tốt đẹp, nhưng hắn chẳng những không trách móc ta, hằng ngày hắn còn làm cái công việc lau dọn vệ sinh thấp hèn. Văn bằng không thể dùng, chúng ta chỉ có thể làm công việc như thế này để có kế sinh nhai. Mấy năm trôi qua, A Nam đã xin thôi việc vì bệnh, loại bệnh gọi là “bệnh nhà giàu”, không thể mệt nhọc, cần phải được tĩnh dưỡng đầy đủ. Nhưng A Nam không chỉ phải dùng thuốc giá thấp nhất, mà còn phải tiếp tục làm việc, tháng trước lại còn bị cảm mạo, lập tức thân thể liền suy yếu đi rất nhanh. Khi thuốc đã nấu xong ta rót ra chén rồi tiến tới đưa cho hắn. A Nam che miệng ho khan, thấy ta tiến đến, liền nắm tay giấu ra sau lưng. Ta… Lâm Hạo bắt đầu c** q**n áo ta. Khi tay y sờ lên da ta……“Ọe……” Uế vật từ trong miệng bất chợt phun ra.Lần này so với vừa rồi nghiêm trọng hơn, âm thanh nôn khan liên tục cuối cùng cũng khiến tay Lâm Hạo dừng lại. Nếu ta một bên nôn mửa mà y còn có thể hăng say l*m t*nh thì ta cũng không thể nói gì hơn……Ngay cả gối cũng bị ô uế.Lâm Hạo kéo ta nằm úp xuống giường, vuốt lưng ta, tin ta không phải giả vờ.“Lạnh sao, hay là ăn phải cái gì?” Lâm Hạo hỏi.Một giờ trước chúng ta mới dùng bữa tối thịnh soạn, nhưng trên phi cơ đồ ăn đồ uống đều được yêu cầu nghiêm khắc, khả năng do thức ăn là rất thấp!“Chẳng lẽ ngươi say máy bay?” Lâm Hạo nói.Đương nhiên không phải, là bị ngươi ngồi lên! Ta trong lòng thầm nghĩ, trên mặt vẫn cứ gật gật đầu, lý do say máy bay này so với cái kia vẫn an toàn hơn.“Ta đi lấy thuốc chống say cho ngươi!” Lâm Hạo nói.Uống thuốc xong, ta nửa thật nửa giả thỉnh thoảng nôn khan. Không phải say máy bay, nhưng trong dạ dày vẫn không thoải mái lắm, thuốc sẽ chẳng có tác dụng.Bất quá, dù sao so với ở trên giường với Lâm Hạo, may mà cảm thấy khó chịu, bằng không rất khó giấu diếm được một Lâm Hạo khôn khéo như vậy.Khi nhân viên thừa vụ dọn dẹp căn phòng do ta làm bẩn, bản thân ta bị Lâm Hạo mang ra ngoài xem TV.Chương trình không thú vị gì cả. Lâm Hạo đối với tiếp viên hàng không đang giới thiệu phim cũng chẳng có hưng trí, chờ phòng dọn dẹp xong liền nói: “Tốt lắm, đi vào ngủ đi!” hướng ta vươn tay, muốn đỡ ta vào.“Có lẽ không cần đâu, ta sợ nôn ra!” Ta nói.“Đang ngủ sẽ không nôn đâu!” Lâm Hạo thái độ cường ngạnh.Trong phòng sáng bừng lên, mùi vị khác thường cũng không có, tất cả được thay thế bằng hương thơm bách hợp tươi mát. Nhờ say máy bay, Lâm Hạo không tiếp tục hành động, chỉ an phận nằm ngủ bên cạnh ta.Nhìn Lâm Hạo nhắm mắt, bình yên đi vào giấc ngủ, ta cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.Và đến khi ta mở mắt thì phát hiện mình đã không còn ở trên trời, mà là đang ngủ trên đùi Lâm Hạo, và đang trong một chiếc xe hơi chuyển động rất êm. Ta muốn đứng dậy, nhưng bị tay Lâm Hạo đặt trên vai đè lại.“Ngủ ngon không!” Lâm Hạo búng vào trán ta một cái: “Đến rồi!”Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bên ngoài phong cảnh quen thuộc dần dần vút qua…… Ta cư nhiên ngủ cho đến tận bây giờ!Lâm Lan nghiêng người nằm trên sô pha đọc sách, thấy Lâm Hạo áp ta tiến vào cũng không bất ngờ, lười nhác nói: “Trở lại rồi a!”Lâm Hạo cũng không để ý đến nó, cầm lấy điện thoại nhanh chóng bấm vài phím số: “Mang chút thức ăn đến!”Lâm Lan nhún nhún vai, lầu bầu: “Chẳng hiểu nổi……”Hoàn đệ bát thập bát chương.¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤