Tác giả:

Hoàng cung Đại Châu người người đều biết Mộ Dung hoàng hậu có một sở thích kỳ quái, đó là xé đồ. Thứ nàng xé không phải là đồ vật bình thường mà là gấm Bích ba Giang Nam tiến cống, có tên này không phải chỉ vì màu xanh như lá liễu non mà còn vì sự mềm mại nhẹ mỏng của nó, trên gấm xanh nhạt dệt hoa lê màu trắng, mặc lên người hệt như sóng biếc[1] hồ xuân, không có gió mà tự nhiên lay động, phiêu dật mỹ miều, khiến người ta nhớ đến một câu thơ: Hồng gấm tơ mềm, khoe thợ khéo. Thanh kỳ rượu ngát, ủ men lâu[2]. [1. Bích ba: sóng biếc.] [2. Ngắm xuân ở Hàng Châu, thơ Bạch Cư Dị, Du Sơn Lãng Tử dịch.] Cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm Giang Nam xa xôi ngàn dặm cống đến Hoàng cung chỉ có ba cây mà thôi. Hội đua thuyền rồng trên hồ Thái Dịch tiết Đoan ngọ vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm đó, ánh mắt của tất cả các cung nhân đều bị bóng dáng của Mộ Dung hoàng hậu thu hút. Nàng mặc một bộ váy mùa hè bằng gấm Bích ba, thanh nhã phiêu dật, tựa như một đóa sen mới nở, chúng nhân trầm…

Quyển 2 - Chương 18: Ngoại truyện nhỏ

Trầm Hương TuyếtTác giả: Thị KimTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHoàng cung Đại Châu người người đều biết Mộ Dung hoàng hậu có một sở thích kỳ quái, đó là xé đồ. Thứ nàng xé không phải là đồ vật bình thường mà là gấm Bích ba Giang Nam tiến cống, có tên này không phải chỉ vì màu xanh như lá liễu non mà còn vì sự mềm mại nhẹ mỏng của nó, trên gấm xanh nhạt dệt hoa lê màu trắng, mặc lên người hệt như sóng biếc[1] hồ xuân, không có gió mà tự nhiên lay động, phiêu dật mỹ miều, khiến người ta nhớ đến một câu thơ: Hồng gấm tơ mềm, khoe thợ khéo. Thanh kỳ rượu ngát, ủ men lâu[2]. [1. Bích ba: sóng biếc.] [2. Ngắm xuân ở Hàng Châu, thơ Bạch Cư Dị, Du Sơn Lãng Tử dịch.] Cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm Giang Nam xa xôi ngàn dặm cống đến Hoàng cung chỉ có ba cây mà thôi. Hội đua thuyền rồng trên hồ Thái Dịch tiết Đoan ngọ vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm đó, ánh mắt của tất cả các cung nhân đều bị bóng dáng của Mộ Dung hoàng hậu thu hút. Nàng mặc một bộ váy mùa hè bằng gấm Bích ba, thanh nhã phiêu dật, tựa như một đóa sen mới nở, chúng nhân trầm… Thái tử: “Ta thích nhất là lễ Thượng tỵ.”Công chúa: “Tại sao vậy?”“Vì có thể được chơi cùng rất nhiều bạn nhỏ.”Công chúa: “Ồ, còn có Tiểu Khí[1] tỷ tỷ nhà Hứa tướng quân nữa đúng không.”[1] Tiểu Khí: nhỏ mọn“Là Tiểu Kỳ.”Công chúa: “Lần nào Hoàng huynh cũng tặng đồ tốt cho tỷ ấy, không tặng cho muội, muội mới là muội muội ruột của huynh mà.”Thái tử liếc muội muội: “Muội không cảm thấy người một nhà mà còn tặng đồ rất kỳ quái sao?”Công chúa chớp mắt: “Nhưng Phụ hoàng vẫn thường tặng đồ cho Mẫu hậu mà.”“À, vì lúc đó Phụ hoàng lỡ lời.”“Ồ, vậy à...”Mộ Dung Tuyết leo lên xe, sau khi ngồi xuống, đột nhiên bĩu môi hỏi Gia Luật Ngạn: “Sao chàng không chắn đầu cho thiếp?”“Làm sao nàng đụng vào đầu được?”Mộ Dung Tuyết sa sầm mặt, suốt dọc đường không đếm xỉa đến hắn.Gia Luật Ngạn chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành đột nhiên lại trở mặt.Sau khi xuống xe, Thái tử tốt bụng nhắc nhở:“Phụ hoàng à, Mẫu hậu ghét nhất là người ta nói Mẫu hậu chân ngắn.”Gia Luật Ngạn kinh ngạc nói: “Ta đâu có nói vậy!”Thái tử hỏi ngược lại: “Phụ hoàng không nói thật sao?”Công chúa cười hi hi vỗ tay: “Phụ hoàng, lần này người định tặng gì cho Mẫu hậu đây?”Gia Luật Ngạn: “... Ta có nói thật sao?”Thái tử Công chúa đồng loạt gật đầu.

Thái tử: “Ta thích nhất là lễ Thượng tỵ.”

Công chúa: “Tại sao vậy?”

“Vì có thể được chơi cùng rất nhiều bạn nhỏ.”

Công chúa: “Ồ, còn có Tiểu Khí[1] tỷ tỷ nhà Hứa tướng quân nữa đúng không.”

[1] Tiểu Khí: nhỏ mọn

“Là Tiểu Kỳ.”

Công chúa: “Lần nào Hoàng huynh cũng tặng đồ tốt cho tỷ ấy, không tặng cho muội, muội mới là muội muội ruột của huynh mà.”

Thái tử liếc muội muội: “Muội không cảm thấy người một nhà mà còn tặng đồ rất kỳ quái sao?”

Công chúa chớp mắt: “Nhưng Phụ hoàng vẫn thường tặng đồ cho Mẫu hậu mà.”

“À, vì lúc đó Phụ hoàng lỡ lời.”

“Ồ, vậy à...”

Mộ Dung Tuyết leo lên xe, sau khi ngồi xuống, đột nhiên bĩu môi hỏi Gia Luật Ngạn: “Sao chàng không chắn đầu cho thiếp?”

“Làm sao nàng đụng vào đầu được?”

Mộ Dung Tuyết sa sầm mặt, suốt dọc đường không đếm xỉa đến hắn.

Gia Luật Ngạn chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành đột nhiên lại trở mặt.

Sau khi xuống xe, Thái tử tốt bụng nhắc nhở:

“Phụ hoàng à, Mẫu hậu ghét nhất là người ta nói Mẫu hậu chân ngắn.”

Gia Luật Ngạn kinh ngạc nói: “Ta đâu có nói vậy!”

Thái tử hỏi ngược lại: “Phụ hoàng không nói thật sao?”

Công chúa cười hi hi vỗ tay: “Phụ hoàng, lần này người định tặng gì cho Mẫu hậu đây?”

Gia Luật Ngạn: “... Ta có nói thật sao?”

Thái tử Công chúa đồng loạt gật đầu.

Trầm Hương TuyếtTác giả: Thị KimTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHoàng cung Đại Châu người người đều biết Mộ Dung hoàng hậu có một sở thích kỳ quái, đó là xé đồ. Thứ nàng xé không phải là đồ vật bình thường mà là gấm Bích ba Giang Nam tiến cống, có tên này không phải chỉ vì màu xanh như lá liễu non mà còn vì sự mềm mại nhẹ mỏng của nó, trên gấm xanh nhạt dệt hoa lê màu trắng, mặc lên người hệt như sóng biếc[1] hồ xuân, không có gió mà tự nhiên lay động, phiêu dật mỹ miều, khiến người ta nhớ đến một câu thơ: Hồng gấm tơ mềm, khoe thợ khéo. Thanh kỳ rượu ngát, ủ men lâu[2]. [1. Bích ba: sóng biếc.] [2. Ngắm xuân ở Hàng Châu, thơ Bạch Cư Dị, Du Sơn Lãng Tử dịch.] Cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm Giang Nam xa xôi ngàn dặm cống đến Hoàng cung chỉ có ba cây mà thôi. Hội đua thuyền rồng trên hồ Thái Dịch tiết Đoan ngọ vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm đó, ánh mắt của tất cả các cung nhân đều bị bóng dáng của Mộ Dung hoàng hậu thu hút. Nàng mặc một bộ váy mùa hè bằng gấm Bích ba, thanh nhã phiêu dật, tựa như một đóa sen mới nở, chúng nhân trầm… Thái tử: “Ta thích nhất là lễ Thượng tỵ.”Công chúa: “Tại sao vậy?”“Vì có thể được chơi cùng rất nhiều bạn nhỏ.”Công chúa: “Ồ, còn có Tiểu Khí[1] tỷ tỷ nhà Hứa tướng quân nữa đúng không.”[1] Tiểu Khí: nhỏ mọn“Là Tiểu Kỳ.”Công chúa: “Lần nào Hoàng huynh cũng tặng đồ tốt cho tỷ ấy, không tặng cho muội, muội mới là muội muội ruột của huynh mà.”Thái tử liếc muội muội: “Muội không cảm thấy người một nhà mà còn tặng đồ rất kỳ quái sao?”Công chúa chớp mắt: “Nhưng Phụ hoàng vẫn thường tặng đồ cho Mẫu hậu mà.”“À, vì lúc đó Phụ hoàng lỡ lời.”“Ồ, vậy à...”Mộ Dung Tuyết leo lên xe, sau khi ngồi xuống, đột nhiên bĩu môi hỏi Gia Luật Ngạn: “Sao chàng không chắn đầu cho thiếp?”“Làm sao nàng đụng vào đầu được?”Mộ Dung Tuyết sa sầm mặt, suốt dọc đường không đếm xỉa đến hắn.Gia Luật Ngạn chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành đột nhiên lại trở mặt.Sau khi xuống xe, Thái tử tốt bụng nhắc nhở:“Phụ hoàng à, Mẫu hậu ghét nhất là người ta nói Mẫu hậu chân ngắn.”Gia Luật Ngạn kinh ngạc nói: “Ta đâu có nói vậy!”Thái tử hỏi ngược lại: “Phụ hoàng không nói thật sao?”Công chúa cười hi hi vỗ tay: “Phụ hoàng, lần này người định tặng gì cho Mẫu hậu đây?”Gia Luật Ngạn: “... Ta có nói thật sao?”Thái tử Công chúa đồng loạt gật đầu.

Quyển 2 - Chương 18: Ngoại truyện nhỏ