Quan Thiên Dật ngồi ở trong thư phòng, nhịn xuống một cái ngáp, cố gắng nghe tỳ nữ Tiểu Tích của Lăng gia quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa thút thít kể lể, cuối cùng nghe hiểu, tuấn nhan một mảnh trầm lặng. “Sương Sương tiểu thư rời nhà trốn đi ?” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi lặp lại một câu mấu chốt nhất. “Đúng vậy, phu, phu nhân nhà em đã gấp đến độ bị bệnh…… Ở trên giường không dậy nổi, cho nên, cho nên lão gia phái Tiểu Tích đến cùng cô gia ngài, ngài nói một tiếng, xin cô gia giúp tìm…… tìm tiểu thư nhà em về, ô ô ô……” Tiểu Tích thút thít ngượng ngùng nói, không ngừng lấy tay lau khuôn mặt đã sớm đầy nước mắt. “Tốt lắm, Tiểu Tích, đừng khóc nữa, tiếng khóc của em chọc đầu ta cũng đau rồi.” Quan Thiên Dật không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. Tiểu Tích nghe lời ngậm miệng lại, cố gắng ngừng nức nở. Thở dài một hơi, Quan Thiên Dật nâng tay xoa nhẹ hai mắt hơi mỏi mệt. “Sương Sương nàng đang nghĩ cái gì a ? Thời gian trước mới ầm ĩ với ta, không nói chuyện với ta, hiện tại cư nhiên lại ầm ĩ rời…
Chương 9: Kết thúc
Kiếm Khách Truy ThêTác giả: Đường SươngTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhQuan Thiên Dật ngồi ở trong thư phòng, nhịn xuống một cái ngáp, cố gắng nghe tỳ nữ Tiểu Tích của Lăng gia quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa thút thít kể lể, cuối cùng nghe hiểu, tuấn nhan một mảnh trầm lặng. “Sương Sương tiểu thư rời nhà trốn đi ?” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi lặp lại một câu mấu chốt nhất. “Đúng vậy, phu, phu nhân nhà em đã gấp đến độ bị bệnh…… Ở trên giường không dậy nổi, cho nên, cho nên lão gia phái Tiểu Tích đến cùng cô gia ngài, ngài nói một tiếng, xin cô gia giúp tìm…… tìm tiểu thư nhà em về, ô ô ô……” Tiểu Tích thút thít ngượng ngùng nói, không ngừng lấy tay lau khuôn mặt đã sớm đầy nước mắt. “Tốt lắm, Tiểu Tích, đừng khóc nữa, tiếng khóc của em chọc đầu ta cũng đau rồi.” Quan Thiên Dật không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. Tiểu Tích nghe lời ngậm miệng lại, cố gắng ngừng nức nở. Thở dài một hơi, Quan Thiên Dật nâng tay xoa nhẹ hai mắt hơi mỏi mệt. “Sương Sương nàng đang nghĩ cái gì a ? Thời gian trước mới ầm ĩ với ta, không nói chuyện với ta, hiện tại cư nhiên lại ầm ĩ rời… Lăng Nhạn Sương nằm trên mặt cỏ xanh ngoài “Quan Gia Bảo”, ngơ ngác nhìn mây trắng trên trời chậm rãi di động.Bỗng nhiên, một bóng đen lặng lẽ dựa vào, thừa dịp khi nàng ngẩn người ôm lấy nàng từ trên cỏ !“A –”Nàng bị dọa nhảy dựng, không nhịn được kêu ra tiếng.Vừa thấy là Quan Thiên Dật, nàng không khỏi vừa tức vừa buồn cười đánh hắn.“Làm ta sợ làm gì ?”“Cho nàng hồi hồn a !”Quan Thiên Dật ngồi xuống, hai tay vẫn cứ ôm nàng vào trong ngực không chịu buông.“Nói bậy ! Cái gì hồi hồn ? Ta sống rất tốt.”“Ta biết.”Hắn vuốt mái tóc chỉ ngắn đến vai của nàng.Trong hôn lễ hơn bốn tháng phía trước, bọn họ rốt cục đợi đượcViên Mẫn Y.Chính là, trước khi dùng kim, Lăng Nhạn Sương phải cạo trọc, điều này làm cho nàng khóc rất lâu.Cuối cùng, Lăng Nhạn Sương còn bị Viên Mẫn Y mắng nói là mệnh quan trọng hay là tóc quan trọng ?Kết quả, Lăng Nhạn Sương thế nhưng khóc thút thít nghẹn nói —Tóc của nữ hài tử cũng quan trọng như mệnh !Lập tức, thật sự là làm cho mọi người dở khóc dở cười, cũng thiếu chút tức chết Viên Mẫn Y.Ông trời phù hộ, quá trình dùng kim có chút thuận lợi, Sương Sương thuận lợi dần dần phục hồi như cũ.Chứng đau đầu lúc trước hiện thời cũng không phát tác nữa.Chỉ tiếc, lúc ấy vừa chấm dứt thi châm cho Sương Sương xong, Nhiếp Phi liền rời khỏi.Sau khi Viên Mẫn Y thu châm phát hiện Nhiếp Phi lại chạy, cũng hầm hầm đuổi theo.Cho nên, bọn họ lúc ấy không thể kịp đáp tạ Viên Mẫn Y.Bất quá còn nhiều thời gian, bọn họ nhất định sẽ tìm được cơ hội báo đáp Viên Mẫn Y.“Thiên Dật ca ca, chàng có vẻ như đang ôm trẻ con nha, buông ra a !”Lăng Nhạn Sương ngượng ngùng giãy dụa ở trong lòng hắn.“Ta không buông.” Hắn đem mặt vùi vào sau gáy nàng, hít hít mùi hương thuộc về nàng.Cảm nhận được cái ôm chặt của hắn là đến từ sợ hãi vẫn không thể khắc chế, lòng của nàng mềm nhũn, mềm mại dựa vào hắn.“Thiên Dật ca ca, ta tốt lắm, đừng sợ……”“Ân.”Mặt hắn vẫn cứ chôn ở sau gáy của nàng, không chịu nâng lên.Nàng mỉm cười ngọt ngào dựa ở trong lòng hắn.Một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, yêu cầu một nụ hôn thân mật trên môi của nàng.“Đang nghĩ cái gì ?” Hắn vừa hôn nàng vừa hỏi.“Ta suy nghĩ, ta hiện tại trở nên thật tham lam.”“Nha ? Như thế nào ?”“Ta hy vọng, đời này chúng ta làm vợ chồng, kiếp sau cũng muốn làm vợ chồng.”“Tốt a, vừa đúng ý ta.”“Kia…… kiếp sau chàng muốn thế nào tìm được ta đây ?” Nàng cười cười, nhẹ nhàng níu chặt tóc hắn hỏi.“Rất đơn giản a, tìm một người bộ dáng giống tiểu bánh bao nhất là được !”“Này !” Nghe vậy, Lăng Nhạn Sương lập tức bất mãn kháng nghị.Quan Thiên Dật cười to lanh lảnh, ôm chặt lấy nàng, ở trong lòng yên lặng cầu khẩn —Thiên địa làm chứng, cuộc đời này bọn họ làm vợ chồng, kiếp sau cũng vẫn muốn làm vợ chồng……
Lăng Nhạn Sương nằm trên mặt cỏ xanh ngoài “Quan Gia Bảo”, ngơ ngác nhìn mây trắng trên trời chậm rãi di động.
Bỗng nhiên, một bóng đen lặng lẽ dựa vào, thừa dịp khi nàng ngẩn người ôm lấy nàng từ trên cỏ !
“A –”
Nàng bị dọa nhảy dựng, không nhịn được kêu ra tiếng.
Vừa thấy là Quan Thiên Dật, nàng không khỏi vừa tức vừa buồn cười đánh hắn.
“Làm ta sợ làm gì ?”
“Cho nàng hồi hồn a !”
Quan Thiên Dật ngồi xuống, hai tay vẫn cứ ôm nàng vào trong ngực không chịu buông.
“Nói bậy ! Cái gì hồi hồn ? Ta sống rất tốt.”
“Ta biết.”
Hắn vuốt mái tóc chỉ ngắn đến vai của nàng.
Trong hôn lễ hơn bốn tháng phía trước, bọn họ rốt cục đợi đượcViên Mẫn Y.
Chính là, trước khi dùng kim, Lăng Nhạn Sương phải cạo trọc, điều này làm cho nàng khóc rất lâu.
Cuối cùng, Lăng Nhạn Sương còn bị Viên Mẫn Y mắng nói là mệnh quan trọng hay là tóc quan trọng ?
Kết quả, Lăng Nhạn Sương thế nhưng khóc thút thít nghẹn nói —
Tóc của nữ hài tử cũng quan trọng như mệnh !
Lập tức, thật sự là làm cho mọi người dở khóc dở cười, cũng thiếu chút tức chết Viên Mẫn Y.
Ông trời phù hộ, quá trình dùng kim có chút thuận lợi, Sương Sương thuận lợi dần dần phục hồi như cũ.
Chứng đau đầu lúc trước hiện thời cũng không phát tác nữa.
Chỉ tiếc, lúc ấy vừa chấm dứt thi châm cho Sương Sương xong, Nhiếp Phi liền rời khỏi.
Sau khi Viên Mẫn Y thu châm phát hiện Nhiếp Phi lại chạy, cũng hầm hầm đuổi theo.
Cho nên, bọn họ lúc ấy không thể kịp đáp tạ Viên Mẫn Y.
Bất quá còn nhiều thời gian, bọn họ nhất định sẽ tìm được cơ hội báo đáp Viên Mẫn Y.
“Thiên Dật ca ca, chàng có vẻ như đang ôm trẻ con nha, buông ra a !”
Lăng Nhạn Sương ngượng ngùng giãy dụa ở trong lòng hắn.
“Ta không buông.” Hắn đem mặt vùi vào sau gáy nàng, hít hít mùi hương thuộc về nàng.
Cảm nhận được cái ôm chặt của hắn là đến từ sợ hãi vẫn không thể khắc chế, lòng của nàng mềm nhũn, mềm mại dựa vào hắn.
“Thiên Dật ca ca, ta tốt lắm, đừng sợ……”
“Ân.”
Mặt hắn vẫn cứ chôn ở sau gáy của nàng, không chịu nâng lên.
Nàng mỉm cười ngọt ngào dựa ở trong lòng hắn.
Một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, yêu cầu một nụ hôn thân mật trên môi của nàng.
“Đang nghĩ cái gì ?” Hắn vừa hôn nàng vừa hỏi.
“Ta suy nghĩ, ta hiện tại trở nên thật tham lam.”
“Nha ? Như thế nào ?”
“Ta hy vọng, đời này chúng ta làm vợ chồng, kiếp sau cũng muốn làm vợ chồng.”
“Tốt a, vừa đúng ý ta.”
“Kia…… kiếp sau chàng muốn thế nào tìm được ta đây ?” Nàng cười cười, nhẹ nhàng níu chặt tóc hắn hỏi.
“Rất đơn giản a, tìm một người bộ dáng giống tiểu bánh bao nhất là được !”
“Này !” Nghe vậy, Lăng Nhạn Sương lập tức bất mãn kháng nghị.
Quan Thiên Dật cười to lanh lảnh, ôm chặt lấy nàng, ở trong lòng yên lặng cầu khẩn —
Thiên địa làm chứng, cuộc đời này bọn họ làm vợ chồng, kiếp sau cũng vẫn muốn làm vợ chồng……
Kiếm Khách Truy ThêTác giả: Đường SươngTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn TìnhQuan Thiên Dật ngồi ở trong thư phòng, nhịn xuống một cái ngáp, cố gắng nghe tỳ nữ Tiểu Tích của Lăng gia quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa thút thít kể lể, cuối cùng nghe hiểu, tuấn nhan một mảnh trầm lặng. “Sương Sương tiểu thư rời nhà trốn đi ?” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi lặp lại một câu mấu chốt nhất. “Đúng vậy, phu, phu nhân nhà em đã gấp đến độ bị bệnh…… Ở trên giường không dậy nổi, cho nên, cho nên lão gia phái Tiểu Tích đến cùng cô gia ngài, ngài nói một tiếng, xin cô gia giúp tìm…… tìm tiểu thư nhà em về, ô ô ô……” Tiểu Tích thút thít ngượng ngùng nói, không ngừng lấy tay lau khuôn mặt đã sớm đầy nước mắt. “Tốt lắm, Tiểu Tích, đừng khóc nữa, tiếng khóc của em chọc đầu ta cũng đau rồi.” Quan Thiên Dật không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. Tiểu Tích nghe lời ngậm miệng lại, cố gắng ngừng nức nở. Thở dài một hơi, Quan Thiên Dật nâng tay xoa nhẹ hai mắt hơi mỏi mệt. “Sương Sương nàng đang nghĩ cái gì a ? Thời gian trước mới ầm ĩ với ta, không nói chuyện với ta, hiện tại cư nhiên lại ầm ĩ rời… Lăng Nhạn Sương nằm trên mặt cỏ xanh ngoài “Quan Gia Bảo”, ngơ ngác nhìn mây trắng trên trời chậm rãi di động.Bỗng nhiên, một bóng đen lặng lẽ dựa vào, thừa dịp khi nàng ngẩn người ôm lấy nàng từ trên cỏ !“A –”Nàng bị dọa nhảy dựng, không nhịn được kêu ra tiếng.Vừa thấy là Quan Thiên Dật, nàng không khỏi vừa tức vừa buồn cười đánh hắn.“Làm ta sợ làm gì ?”“Cho nàng hồi hồn a !”Quan Thiên Dật ngồi xuống, hai tay vẫn cứ ôm nàng vào trong ngực không chịu buông.“Nói bậy ! Cái gì hồi hồn ? Ta sống rất tốt.”“Ta biết.”Hắn vuốt mái tóc chỉ ngắn đến vai của nàng.Trong hôn lễ hơn bốn tháng phía trước, bọn họ rốt cục đợi đượcViên Mẫn Y.Chính là, trước khi dùng kim, Lăng Nhạn Sương phải cạo trọc, điều này làm cho nàng khóc rất lâu.Cuối cùng, Lăng Nhạn Sương còn bị Viên Mẫn Y mắng nói là mệnh quan trọng hay là tóc quan trọng ?Kết quả, Lăng Nhạn Sương thế nhưng khóc thút thít nghẹn nói —Tóc của nữ hài tử cũng quan trọng như mệnh !Lập tức, thật sự là làm cho mọi người dở khóc dở cười, cũng thiếu chút tức chết Viên Mẫn Y.Ông trời phù hộ, quá trình dùng kim có chút thuận lợi, Sương Sương thuận lợi dần dần phục hồi như cũ.Chứng đau đầu lúc trước hiện thời cũng không phát tác nữa.Chỉ tiếc, lúc ấy vừa chấm dứt thi châm cho Sương Sương xong, Nhiếp Phi liền rời khỏi.Sau khi Viên Mẫn Y thu châm phát hiện Nhiếp Phi lại chạy, cũng hầm hầm đuổi theo.Cho nên, bọn họ lúc ấy không thể kịp đáp tạ Viên Mẫn Y.Bất quá còn nhiều thời gian, bọn họ nhất định sẽ tìm được cơ hội báo đáp Viên Mẫn Y.“Thiên Dật ca ca, chàng có vẻ như đang ôm trẻ con nha, buông ra a !”Lăng Nhạn Sương ngượng ngùng giãy dụa ở trong lòng hắn.“Ta không buông.” Hắn đem mặt vùi vào sau gáy nàng, hít hít mùi hương thuộc về nàng.Cảm nhận được cái ôm chặt của hắn là đến từ sợ hãi vẫn không thể khắc chế, lòng của nàng mềm nhũn, mềm mại dựa vào hắn.“Thiên Dật ca ca, ta tốt lắm, đừng sợ……”“Ân.”Mặt hắn vẫn cứ chôn ở sau gáy của nàng, không chịu nâng lên.Nàng mỉm cười ngọt ngào dựa ở trong lòng hắn.Một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, yêu cầu một nụ hôn thân mật trên môi của nàng.“Đang nghĩ cái gì ?” Hắn vừa hôn nàng vừa hỏi.“Ta suy nghĩ, ta hiện tại trở nên thật tham lam.”“Nha ? Như thế nào ?”“Ta hy vọng, đời này chúng ta làm vợ chồng, kiếp sau cũng muốn làm vợ chồng.”“Tốt a, vừa đúng ý ta.”“Kia…… kiếp sau chàng muốn thế nào tìm được ta đây ?” Nàng cười cười, nhẹ nhàng níu chặt tóc hắn hỏi.“Rất đơn giản a, tìm một người bộ dáng giống tiểu bánh bao nhất là được !”“Này !” Nghe vậy, Lăng Nhạn Sương lập tức bất mãn kháng nghị.Quan Thiên Dật cười to lanh lảnh, ôm chặt lấy nàng, ở trong lòng yên lặng cầu khẩn —Thiên địa làm chứng, cuộc đời này bọn họ làm vợ chồng, kiếp sau cũng vẫn muốn làm vợ chồng……