Ban đêm, sân khấu Học viện âm nhạc rực rỡ ánh đèn, trong đại sảnh đang tiến hành nhạc hội định kỳ cho sinh viên năm cuối.
Mười năm sau
“Không thổi, không thổi nữa!”
Công Tôn Lẫm cau đôi mày rậm, sắc mặt rất xấu, đem cây tiêu ngọc bích vô giá ném về phía sạp dài cạnh cửa sổ. Thân hình cao lớn rắn chắc, chẳng
có chút hình tượng nào ngã ngửa ra sạp đằng sau.
Quan Thiên Dật ngồi ở trong thư phòng, nhịn xuống một cái ngáp, cố gắng nghe tỳ nữ Tiểu Tích của Lăng gia quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa thút thít kể lể, cuối cùng nghe hiểu, tuấn nhan một mảnh trầm lặng.
Ông xã:
Em rời đi trở về nhà mẹ đẻ đây.
Vân Vân
Tô Dật Hòe há hốc mồm nhìn tờ giấy trên tủ lạnh.
“Rời nhà trốn đi? Vân Vân đang làm cái quỷ gì vậy?” Hắn thì thào nói.