Tác giả:

Lâu lan giai nhân_ Xuân phong qua đi, hoa rụng rực rỡ. ở ngoài thành vùng sông nước Giang Nam có một vũng hồ nhỏ bích lục. Ven hồ hoa cỏ sum suê, trồng rất nhiều cây hoa đào Lý liễu rủ xanh biếc. Ở lâu Hoa x**n th**, Phụ Chúc là thanh lâu nổi danh nhất Giang Nam nơi ở của nàng danh kỹ xinh đẹp Mục Hồng Tiêu. Chỉ có sau khi trải qua cuộc chọn lựa nghiêm khắc sau khi giao ra một lượng lớn ngân lượng mới có thể nhìn thấy sắc nghệ song toàn Giang Nam danh kỹ trong truyền thuyết. Hôm nay có một tên nam tử từ đường xa mà đến, sau khi ném cho tú bà một đống ngân lượng, thật vất vả mới cho phép Mục Hồng Tiêu để cho nam tử kia nghe nàng khảy một bản. ‘x**n th** lâu’ bên bờ chòi nghỉ mát một đài tượng gỗ được điêu khắc tinh tế, rèm sa mỏng, xuân phong lay động tựa như cảnh trí trong ảo mộng. Trong lương đình trên giường thêu mềm mại có mấy lư hương bày biện đẹp mắt cùng một cây tỳ bà. Nam nhân ngồi ở trong lương đình uống rượu, rất có kiên nhẫn đợi. Mùi thơm thoang thoảng, một hồi lâu sa mỏng…

Chương 57

Lâu Lan Giai NhânTác giả: Điển TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLâu lan giai nhân_ Xuân phong qua đi, hoa rụng rực rỡ. ở ngoài thành vùng sông nước Giang Nam có một vũng hồ nhỏ bích lục. Ven hồ hoa cỏ sum suê, trồng rất nhiều cây hoa đào Lý liễu rủ xanh biếc. Ở lâu Hoa x**n th**, Phụ Chúc là thanh lâu nổi danh nhất Giang Nam nơi ở của nàng danh kỹ xinh đẹp Mục Hồng Tiêu. Chỉ có sau khi trải qua cuộc chọn lựa nghiêm khắc sau khi giao ra một lượng lớn ngân lượng mới có thể nhìn thấy sắc nghệ song toàn Giang Nam danh kỹ trong truyền thuyết. Hôm nay có một tên nam tử từ đường xa mà đến, sau khi ném cho tú bà một đống ngân lượng, thật vất vả mới cho phép Mục Hồng Tiêu để cho nam tử kia nghe nàng khảy một bản. ‘x**n th** lâu’ bên bờ chòi nghỉ mát một đài tượng gỗ được điêu khắc tinh tế, rèm sa mỏng, xuân phong lay động tựa như cảnh trí trong ảo mộng. Trong lương đình trên giường thêu mềm mại có mấy lư hương bày biện đẹp mắt cùng một cây tỳ bà. Nam nhân ngồi ở trong lương đình uống rượu, rất có kiên nhẫn đợi. Mùi thơm thoang thoảng, một hồi lâu sa mỏng… Lâu lan giai nhân_C8.4Edit:Qu3njc3Ôm lấy Băng Nhi Hàn Chấn Dạ đã không thể đợi chờ thêm, sau khi xác định người nọ hạ độc, hai tròng mắt của hắn giận dữ trừng lớn, hung ác như một mãnh thú, hận không dùng ánh mắt đem đối phương bầm thây vạn đoạn.Băng Nhi ở trong lòng ngực của hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xám trắng đáng sợ, đau nhức trong cơ thể đã làm sự hỗn loạn rù rì biến thành những âm thanh r*n r*, những thứ thanh âm kia nghe vào lỗ tai hắn, làm cho tim của hắn đau đến cực điểm.Biết không có cửa cầu xin, người nọ kịch liệt run rẩy cắn chặt răng, bả vai nhô lên nhìn chằm chằm vào Hàn Chấn Dạ.”Ta đã muốn dùng độc lấy tánh mạng của ngươi, trên người làm sao lại mang theo giải dược. Ngươi rất coi trọng nữ nô này sao? Vậy thì thật là tốt, nay lấy một mạng của nữ đày tớ này, đổi lại một đôi tay của huynh đệ ta.”Lời của hắn còn không có nói xong, trong không trung đã có một tia lam quang chợt lóe, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.Hàn Chấn Dạ đưa kiếm rồng ngưng tụ thành một vòng kiếm sóng, cắt qua cổ của hắn. Miệng của hắn hé mở, đầu tiên là phun ra máu tươi, tiếp theo cổ hắn bị gập lại, phần đầu dính máu tươi nằm lăn lốc trên mặt đất, hai mắt vẫn trừng thật to. Vì báo thù, ngay cả một mạng cũng muốn bối thường sao.(èo ghê quá )“Tay chân ngươi cũng quá mau, biết hắn không mang giải dược, lại lập tức chém hắn, người không nghĩ tới có thể lưu người này còn sống ép hỏi ra giải dược sao?”Hoàng Phủ Giác cau mày nói, gọn gàng tiến lên, lòng cũng như lửa đốt mà chỉ có thể ở một bên nhìn. Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu mà Băng Nhi thật đã chết rồi, Hàn Chấn Dạ không biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đây.“Không cần giải dược, Băng Nhi vẫn có thể cứu được trở lại.”Thương Nguyệt định liệu nói trước, nhận lấy chén gỗ người hầu đưa tới, đi tới bên cạnh Hàn Chấn Dạ, vỗ nhẹ bờ vai của hắn.”Đem chén thuốc này giúp nàng uống hết, đừng nóng lòng, cẩn thận nghẹn nàng.” nước Lâu Lan chỗ đầu mối giao thông then chốt, so với các quốc gia thì có nhiều dược liệu quý hiếm đầy đủ, cộng thêm trong thành sinh ra rất nhiều cây cỏ, vốn là thuốc giải độc hay.Ngàn năm tuyết liên bị nấu thành một chén thuốc, là một loại cây cỏ thuộc loại giải độc trân quý, chén canh thuốc này nếu không giải được độc trong cơ thể Băng Nhi, thì trên cõi đời này đại khái cũng không có một loại thuốc nào có thể cứu được nàng.Hàn Chấn Dạ cầm lấy chén gỗ, tiến tới bên môi của nàng, vội vàng giúp nàng uống xong. Tay của hắn đang run, chén thuốc chồng chềnh ra chút ít, rơi ở trên y phục của nàng.”Uống vào.”Thanh âm của hắn khàn khàn, ngữ điệu không yên, một lòng muốn đem chén thuốc đổ vào trong miệng của nàng.Hết lần này tới lần khác Băng Nhi đóng chặt môi lại, cắn chặt răng không chịu mở miệng. Nàng vẫn bị độc rượu giày vò lấy, nhưng cố chấp không chịu uống chén thuốc vào. Hàn Chấn Dạ nghiến răng nghiến lợi, cạy mở hàm răng của nàng, đem chén gỗ chống đỡ ở bên mép của nàng, đem chén thuốc rót vào từng chút một …“Ân…”Một tiếng ho khan kịch liệt, chén thuốc còn không có nuốt xuống, đã bị Băng Nhi nôn hết ra ngoài. Nàng không chịu nuốt vào chén thuốc giải độc này. Nàng càng lúc càng suy yếu, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng một hơi phun ra hết chỗ thuốc có thể cứu tính mạng của nàng.Hàn Chấn Dạ thân hình cao lớn đầu tiên là cứng ngắc, tiếp theo vô Pháp Khắc chế mà run rẩy, bởi vì nàng trên mặt tái nhợt hiện lên thần sắc kiên quyết mà kinh tâm động phách. Khi hắn lần nữa đưa chén gỗ lên, nàng bắt đầu quay đầu, thậm chí nhắm chặt mắt lại, cự tuyệt tiếp nhận sự cứu vớt của hắn.Hắn vẫn không chịu buông tha nàng, càng không khả năng đối với nàng có tình cảm gì, sinh không thể yêu…“Băng Nhi! Hé miệng, đem cái này uống vào!”Hắn kêu thống lên, bởi vì nàng cự sinh mà tâm hoảng ý loạn. Tại sao rõ ràng có cơ hội được cứu thoát, nàng càng muốn hướng tới nơi tử thần mà đi?“Băng Nhi tỷ tỷ, van cầu ngươi đừng như vậy, đem chén thuốc uống vào, cha mẹ còn đang chờ ngươi trở về.”Sương nhi buồn bã khóc quỳ ở một bên, không biết làm sao chỉ có thể nắm lấy bàn tay mềm yếu của Băng Nhi.Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ, xuyên thấu vào trong đầu đau đớn của Băng Nhi, nàng thở gấp ra một hơi, đau đến càng thêm nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều giống như có lửa thiêu đốt. Đúng vậy, cha mẹ còn đang chờ nàng, nàng nếu vì ích kỷ mà đã chết, Hàn Chấn Dạđối với thân tộc nàng sẽ gây ra chuyện gì đây?

Lâu lan giai nhân_C8.4

Edit:Qu3njc3

Ôm lấy Băng Nhi Hàn Chấn Dạ đã không thể đợi chờ thêm, sau khi xác định người nọ hạ độc, hai tròng mắt của hắn giận dữ trừng lớn, hung ác như một mãnh thú, hận không dùng ánh mắt đem đối phương bầm thây vạn đoạn.

Băng Nhi ở trong lòng ngực của hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xám trắng đáng sợ, đau nhức trong cơ thể đã làm sự hỗn loạn rù rì biến thành những âm thanh r*n r*, những thứ thanh âm kia nghe vào lỗ tai hắn, làm cho tim của hắn đau đến cực điểm.

Biết không có cửa cầu xin, người nọ kịch liệt run rẩy cắn chặt răng, bả vai nhô lên nhìn chằm chằm vào Hàn Chấn Dạ.”Ta đã muốn dùng độc lấy tánh mạng của ngươi, trên người làm sao lại mang theo giải dược. Ngươi rất coi trọng nữ nô này sao? Vậy thì thật là tốt, nay lấy một mạng của nữ đày tớ này, đổi lại một đôi tay của huynh đệ ta.”

Lời của hắn còn không có nói xong, trong không trung đã có một tia lam quang chợt lóe, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.

Hàn Chấn Dạ đưa kiếm rồng ngưng tụ thành một vòng kiếm sóng, cắt qua cổ của hắn. Miệng của hắn hé mở, đầu tiên là phun ra máu tươi, tiếp theo cổ hắn bị gập lại, phần đầu dính máu tươi nằm lăn lốc trên mặt đất, hai mắt vẫn trừng thật to. Vì báo thù, ngay cả một mạng cũng muốn bối thường sao.(èo ghê quá )

“Tay chân ngươi cũng quá mau, biết hắn không mang giải dược, lại lập tức chém hắn, người không nghĩ tới có thể lưu người này còn sống ép hỏi ra giải dược sao?”Hoàng Phủ Giác cau mày nói, gọn gàng tiến lên, lòng cũng như lửa đốt mà chỉ có thể ở một bên nhìn. Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu mà Băng Nhi thật đã chết rồi, Hàn Chấn Dạ không biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đây.

“Không cần giải dược, Băng Nhi vẫn có thể cứu được trở lại.”Thương Nguyệt định liệu nói trước, nhận lấy chén gỗ người hầu đưa tới, đi tới bên cạnh Hàn Chấn Dạ, vỗ nhẹ bờ vai của hắn.”Đem chén thuốc này giúp nàng uống hết, đừng nóng lòng, cẩn thận nghẹn nàng.” nước Lâu Lan chỗ đầu mối giao thông then chốt, so với các quốc gia thì có nhiều dược liệu quý hiếm đầy đủ, cộng thêm trong thành sinh ra rất nhiều cây cỏ, vốn là thuốc giải độc hay.

Ngàn năm tuyết liên bị nấu thành một chén thuốc, là một loại cây cỏ thuộc loại giải độc trân quý, chén canh thuốc này nếu không giải được độc trong cơ thể Băng Nhi, thì trên cõi đời này đại khái cũng không có một loại thuốc nào có thể cứu được nàng.

Hàn Chấn Dạ cầm lấy chén gỗ, tiến tới bên môi của nàng, vội vàng giúp nàng uống xong. Tay của hắn đang run, chén thuốc chồng chềnh ra chút ít, rơi ở trên y phục của nàng.”Uống vào.”Thanh âm của hắn khàn khàn, ngữ điệu không yên, một lòng muốn đem chén thuốc đổ vào trong miệng của nàng.

Hết lần này tới lần khác Băng Nhi đóng chặt môi lại, cắn chặt răng không chịu mở miệng. Nàng vẫn bị độc rượu giày vò lấy, nhưng cố chấp không chịu uống chén thuốc vào. Hàn Chấn Dạ nghiến răng nghiến lợi, cạy mở hàm răng của nàng, đem chén gỗ chống đỡ ở bên mép của nàng, đem chén thuốc rót vào từng chút một …

“Ân…”Một tiếng ho khan kịch liệt, chén thuốc còn không có nuốt xuống, đã bị Băng Nhi nôn hết ra ngoài. Nàng không chịu nuốt vào chén thuốc giải độc này. Nàng càng lúc càng suy yếu, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng một hơi phun ra hết chỗ thuốc có thể cứu tính mạng của nàng.

Hàn Chấn Dạ thân hình cao lớn đầu tiên là cứng ngắc, tiếp theo vô Pháp Khắc chế mà run rẩy, bởi vì nàng trên mặt tái nhợt hiện lên thần sắc kiên quyết mà kinh tâm động phách. Khi hắn lần nữa đưa chén gỗ lên, nàng bắt đầu quay đầu, thậm chí nhắm chặt mắt lại, cự tuyệt tiếp nhận sự cứu vớt của hắn.

Hắn vẫn không chịu buông tha nàng, càng không khả năng đối với nàng có tình cảm gì, sinh không thể yêu…

“Băng Nhi! Hé miệng, đem cái này uống vào!”Hắn kêu thống lên, bởi vì nàng cự sinh mà tâm hoảng ý loạn. Tại sao rõ ràng có cơ hội được cứu thoát, nàng càng muốn hướng tới nơi tử thần mà đi?

“Băng Nhi tỷ tỷ, van cầu ngươi đừng như vậy, đem chén thuốc uống vào, cha mẹ còn đang chờ ngươi trở về.”Sương nhi buồn bã khóc quỳ ở một bên, không biết làm sao chỉ có thể nắm lấy bàn tay mềm yếu của Băng Nhi.

Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ, xuyên thấu vào trong đầu đau đớn của Băng Nhi, nàng thở gấp ra một hơi, đau đến càng thêm nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều giống như có lửa thiêu đốt. Đúng vậy, cha mẹ còn đang chờ nàng, nàng nếu vì ích kỷ mà đã chết, Hàn Chấn Dạđối với thân tộc nàng sẽ gây ra chuyện gì đây?

Lâu Lan Giai NhânTác giả: Điển TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLâu lan giai nhân_ Xuân phong qua đi, hoa rụng rực rỡ. ở ngoài thành vùng sông nước Giang Nam có một vũng hồ nhỏ bích lục. Ven hồ hoa cỏ sum suê, trồng rất nhiều cây hoa đào Lý liễu rủ xanh biếc. Ở lâu Hoa x**n th**, Phụ Chúc là thanh lâu nổi danh nhất Giang Nam nơi ở của nàng danh kỹ xinh đẹp Mục Hồng Tiêu. Chỉ có sau khi trải qua cuộc chọn lựa nghiêm khắc sau khi giao ra một lượng lớn ngân lượng mới có thể nhìn thấy sắc nghệ song toàn Giang Nam danh kỹ trong truyền thuyết. Hôm nay có một tên nam tử từ đường xa mà đến, sau khi ném cho tú bà một đống ngân lượng, thật vất vả mới cho phép Mục Hồng Tiêu để cho nam tử kia nghe nàng khảy một bản. ‘x**n th** lâu’ bên bờ chòi nghỉ mát một đài tượng gỗ được điêu khắc tinh tế, rèm sa mỏng, xuân phong lay động tựa như cảnh trí trong ảo mộng. Trong lương đình trên giường thêu mềm mại có mấy lư hương bày biện đẹp mắt cùng một cây tỳ bà. Nam nhân ngồi ở trong lương đình uống rượu, rất có kiên nhẫn đợi. Mùi thơm thoang thoảng, một hồi lâu sa mỏng… Lâu lan giai nhân_C8.4Edit:Qu3njc3Ôm lấy Băng Nhi Hàn Chấn Dạ đã không thể đợi chờ thêm, sau khi xác định người nọ hạ độc, hai tròng mắt của hắn giận dữ trừng lớn, hung ác như một mãnh thú, hận không dùng ánh mắt đem đối phương bầm thây vạn đoạn.Băng Nhi ở trong lòng ngực của hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xám trắng đáng sợ, đau nhức trong cơ thể đã làm sự hỗn loạn rù rì biến thành những âm thanh r*n r*, những thứ thanh âm kia nghe vào lỗ tai hắn, làm cho tim của hắn đau đến cực điểm.Biết không có cửa cầu xin, người nọ kịch liệt run rẩy cắn chặt răng, bả vai nhô lên nhìn chằm chằm vào Hàn Chấn Dạ.”Ta đã muốn dùng độc lấy tánh mạng của ngươi, trên người làm sao lại mang theo giải dược. Ngươi rất coi trọng nữ nô này sao? Vậy thì thật là tốt, nay lấy một mạng của nữ đày tớ này, đổi lại một đôi tay của huynh đệ ta.”Lời của hắn còn không có nói xong, trong không trung đã có một tia lam quang chợt lóe, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.Hàn Chấn Dạ đưa kiếm rồng ngưng tụ thành một vòng kiếm sóng, cắt qua cổ của hắn. Miệng của hắn hé mở, đầu tiên là phun ra máu tươi, tiếp theo cổ hắn bị gập lại, phần đầu dính máu tươi nằm lăn lốc trên mặt đất, hai mắt vẫn trừng thật to. Vì báo thù, ngay cả một mạng cũng muốn bối thường sao.(èo ghê quá )“Tay chân ngươi cũng quá mau, biết hắn không mang giải dược, lại lập tức chém hắn, người không nghĩ tới có thể lưu người này còn sống ép hỏi ra giải dược sao?”Hoàng Phủ Giác cau mày nói, gọn gàng tiến lên, lòng cũng như lửa đốt mà chỉ có thể ở một bên nhìn. Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu mà Băng Nhi thật đã chết rồi, Hàn Chấn Dạ không biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đây.“Không cần giải dược, Băng Nhi vẫn có thể cứu được trở lại.”Thương Nguyệt định liệu nói trước, nhận lấy chén gỗ người hầu đưa tới, đi tới bên cạnh Hàn Chấn Dạ, vỗ nhẹ bờ vai của hắn.”Đem chén thuốc này giúp nàng uống hết, đừng nóng lòng, cẩn thận nghẹn nàng.” nước Lâu Lan chỗ đầu mối giao thông then chốt, so với các quốc gia thì có nhiều dược liệu quý hiếm đầy đủ, cộng thêm trong thành sinh ra rất nhiều cây cỏ, vốn là thuốc giải độc hay.Ngàn năm tuyết liên bị nấu thành một chén thuốc, là một loại cây cỏ thuộc loại giải độc trân quý, chén canh thuốc này nếu không giải được độc trong cơ thể Băng Nhi, thì trên cõi đời này đại khái cũng không có một loại thuốc nào có thể cứu được nàng.Hàn Chấn Dạ cầm lấy chén gỗ, tiến tới bên môi của nàng, vội vàng giúp nàng uống xong. Tay của hắn đang run, chén thuốc chồng chềnh ra chút ít, rơi ở trên y phục của nàng.”Uống vào.”Thanh âm của hắn khàn khàn, ngữ điệu không yên, một lòng muốn đem chén thuốc đổ vào trong miệng của nàng.Hết lần này tới lần khác Băng Nhi đóng chặt môi lại, cắn chặt răng không chịu mở miệng. Nàng vẫn bị độc rượu giày vò lấy, nhưng cố chấp không chịu uống chén thuốc vào. Hàn Chấn Dạ nghiến răng nghiến lợi, cạy mở hàm răng của nàng, đem chén gỗ chống đỡ ở bên mép của nàng, đem chén thuốc rót vào từng chút một …“Ân…”Một tiếng ho khan kịch liệt, chén thuốc còn không có nuốt xuống, đã bị Băng Nhi nôn hết ra ngoài. Nàng không chịu nuốt vào chén thuốc giải độc này. Nàng càng lúc càng suy yếu, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng một hơi phun ra hết chỗ thuốc có thể cứu tính mạng của nàng.Hàn Chấn Dạ thân hình cao lớn đầu tiên là cứng ngắc, tiếp theo vô Pháp Khắc chế mà run rẩy, bởi vì nàng trên mặt tái nhợt hiện lên thần sắc kiên quyết mà kinh tâm động phách. Khi hắn lần nữa đưa chén gỗ lên, nàng bắt đầu quay đầu, thậm chí nhắm chặt mắt lại, cự tuyệt tiếp nhận sự cứu vớt của hắn.Hắn vẫn không chịu buông tha nàng, càng không khả năng đối với nàng có tình cảm gì, sinh không thể yêu…“Băng Nhi! Hé miệng, đem cái này uống vào!”Hắn kêu thống lên, bởi vì nàng cự sinh mà tâm hoảng ý loạn. Tại sao rõ ràng có cơ hội được cứu thoát, nàng càng muốn hướng tới nơi tử thần mà đi?“Băng Nhi tỷ tỷ, van cầu ngươi đừng như vậy, đem chén thuốc uống vào, cha mẹ còn đang chờ ngươi trở về.”Sương nhi buồn bã khóc quỳ ở một bên, không biết làm sao chỉ có thể nắm lấy bàn tay mềm yếu của Băng Nhi.Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ, xuyên thấu vào trong đầu đau đớn của Băng Nhi, nàng thở gấp ra một hơi, đau đến càng thêm nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều giống như có lửa thiêu đốt. Đúng vậy, cha mẹ còn đang chờ nàng, nàng nếu vì ích kỷ mà đã chết, Hàn Chấn Dạđối với thân tộc nàng sẽ gây ra chuyện gì đây?

Chương 57