Tuyết bay tán loạn, khắp kinh thành nhuộm một màu trắng.
Gần đường Huyền Vũ không xa, bên trong lớp tường đỏ hoa lệ, một nhóm người dáng vẻ vội vã, mạo hiểm bước trên tuyết, đi qua đại đình viện, bước nhanh về hướng cửa phủ.
Bầu trời thật trong xanh.
Những tia nắng mùa đông thật ấm áp,
tuy sáng sớm vẫn còn một chút se lạnh, nhưng khi mặt trời xuất hiện thì
cái lạnh đó đã bị xua tan hoàn toàn.
Nam Quốc Phượng Thành.
Ngọn lửa chiến tranh đang đến gần, giống như một tảng đá đè nặng trong lòng mỗi người.
Chỉ là, trận chiến này thật sự đánh đã lâu lắm, lâu làm cho người ta
chết lặng, lâu làm cho người ta dần dần quen với việc trong lòng đè nặng một tảng đá.
Bên trong mật thất rộng lớn, phía trước vô số màn ảnh và những ánh đèn u ám, một người đàn ông tuấn lãng xoay người lại, cặp mắt đen vốn đang nhìn chăm chú vào màn ảnh, quay lại nhìn về phía một góc mật thất.
Ánh nắng giữa trưa bao bọc lấy đất liền cùng đại dương mênh mông.
Nước biển xanh thẳm, sóng trắng nhấp nhô, nơi biển rộng cùng đại dương hợp dòng là một dải đá ngầm chồng chất.
Đại Thành.
Xưa nay thánh hiền luôn tịch mịch, chí có phú giả lưu kỳ danh.
“ Không ! không cần ! Ta không cần….”
Rõ như dưới ban ngày, một trận tiếng thét thê lương chói tai cắt qua hậu viện Đông phương gia, dần dần từ xa đến gần.
Mở đầu
Trời mùa đông
Rét đậm
Băng tuyết ngày càng dày, ngay cả phía trời nam, tuyết cũng rơi xuống trắng một trời.