Tác giả:

Ánh trăng như sương, nhẹ nhàng rơi rớt, lại chẳng thể nào đẩy lui bóng đêm dày đặc. Bầu không khí giằng co trầm trọng bao phủ Sương Nguyệt cung tráng lệ. Một đạo bóng đen đẩy cửa mà vào. Thiên hạ trên giường ngủ say lại không có nửa điểm phát hiện, vẫn ngủ trầm. Thù Nam nhìn thấy thiên hạ nửa thân trần trong ti y trắng thuần trên giường, khóe môi trào phúng nhếch lên, cởi áo bào ra liền áp lên. Người trên giường cũng bị sự đè nén này làm cau mày tỉnh lại. Ánh mắt nhất thời không thích ứng được bóng tối nên không nhìn thấy gì, lại vì hương vị quen thuộc của người kia mà biết được thân phận người nọ. Người nọ là Thù Nam, hoàng tôn thứ mười một của đương kim thiên tử, cũng là người được sủng ái nhất. Thậm chí còn có lời đồn đại rằng đương kim Thánh thượng cố ý cách thế hệ, trực tiếp đem ngôi vị hoàng đến truyền cho tôn bối Thù Nam. Có điều đây cũng chỉ là đồn đại mà thôi, ai cũng không được phép đoán ý tứ của hoàng thượng, bởi vì Thù Nam tuy mang họ hoàng tộc, nhưng dù sao hắn cũng là…

Chương 46

Nhất Chỉ Hoang Đường MộngTác giả: Thiên HàTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcÁnh trăng như sương, nhẹ nhàng rơi rớt, lại chẳng thể nào đẩy lui bóng đêm dày đặc. Bầu không khí giằng co trầm trọng bao phủ Sương Nguyệt cung tráng lệ. Một đạo bóng đen đẩy cửa mà vào. Thiên hạ trên giường ngủ say lại không có nửa điểm phát hiện, vẫn ngủ trầm. Thù Nam nhìn thấy thiên hạ nửa thân trần trong ti y trắng thuần trên giường, khóe môi trào phúng nhếch lên, cởi áo bào ra liền áp lên. Người trên giường cũng bị sự đè nén này làm cau mày tỉnh lại. Ánh mắt nhất thời không thích ứng được bóng tối nên không nhìn thấy gì, lại vì hương vị quen thuộc của người kia mà biết được thân phận người nọ. Người nọ là Thù Nam, hoàng tôn thứ mười một của đương kim thiên tử, cũng là người được sủng ái nhất. Thậm chí còn có lời đồn đại rằng đương kim Thánh thượng cố ý cách thế hệ, trực tiếp đem ngôi vị hoàng đến truyền cho tôn bối Thù Nam. Có điều đây cũng chỉ là đồn đại mà thôi, ai cũng không được phép đoán ý tứ của hoàng thượng, bởi vì Thù Nam tuy mang họ hoàng tộc, nhưng dù sao hắn cũng là… g muốn?Sương không thể nói chính mình hoàn toàn không hiểu, nhưng lại không dám nói mình hoàn toàn hiểu được. Mười năm yêu hận tình thù, lại là như thế nào?“Không.” Tinh tế nam nhi, lại yếu ớt đến không thể nghe thấy. Nhưng mà chính là bình thường đã khó ngăn cản, như thế nào lại bị âm thanh này đánh bại? hai tay Thù Nam ôn nhu nhưng cường thế, bắt buộc nâng má Sương lên “Là ngươi… là người… Sương… Sương…”Tuy rằng thiên hạ dưới tay tóc trắng xóa, da thịt vàng như nến, khô gầy nhìn không ra nửa điểm xinh đẹp vốn có, nhưng Thù Nam vẫn nhận ra người trong lòng.Giống như đối đãi với vật trân bảo, thật cẩn thận mà động chạm vào thiên hạ đơn bạc. Thù Nam tinh tế nỉ non, âm thanh run run, đôi tay cũng run. Cái trán mở ra vạt áo rộng thùng thình, lấy hai má cọ lên khuôn ngực đơn bạc, đã có độ lạnh mà “người” không nên có, tinh tế cảm thụ tiếng tim đập yếu ớt truyền đến, sau đó ngừng không được toàn thân run rẩy dữ dội.

g muốn?

Sương không thể nói chính mình hoàn toàn không hiểu, nhưng lại không dám nói mình hoàn toàn hiểu được. Mười năm yêu hận tình thù, lại là như thế nào?

“Không.” Tinh tế nam nhi, lại yếu ớt đến không thể nghe thấy. Nhưng mà chính là bình thường đã khó ngăn cản, như thế nào lại bị âm thanh này đánh bại? hai tay Thù Nam ôn nhu nhưng cường thế, bắt buộc nâng má Sương lên “Là ngươi… là người… Sương… Sương…”

Tuy rằng thiên hạ dưới tay tóc trắng xóa, da thịt vàng như nến, khô gầy nhìn không ra nửa điểm xinh đẹp vốn có, nhưng Thù Nam vẫn nhận ra người trong lòng.

Giống như đối đãi với vật trân bảo, thật cẩn thận mà động chạm vào thiên hạ đơn bạc. Thù Nam tinh tế nỉ non, âm thanh run run, đôi tay cũng run. Cái trán mở ra vạt áo rộng thùng thình, lấy hai má cọ lên khuôn ngực đơn bạc, đã có độ lạnh mà “người” không nên có, tinh tế cảm thụ tiếng tim đập yếu ớt truyền đến, sau đó ngừng không được toàn thân run rẩy dữ dội.

Nhất Chỉ Hoang Đường MộngTác giả: Thiên HàTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcÁnh trăng như sương, nhẹ nhàng rơi rớt, lại chẳng thể nào đẩy lui bóng đêm dày đặc. Bầu không khí giằng co trầm trọng bao phủ Sương Nguyệt cung tráng lệ. Một đạo bóng đen đẩy cửa mà vào. Thiên hạ trên giường ngủ say lại không có nửa điểm phát hiện, vẫn ngủ trầm. Thù Nam nhìn thấy thiên hạ nửa thân trần trong ti y trắng thuần trên giường, khóe môi trào phúng nhếch lên, cởi áo bào ra liền áp lên. Người trên giường cũng bị sự đè nén này làm cau mày tỉnh lại. Ánh mắt nhất thời không thích ứng được bóng tối nên không nhìn thấy gì, lại vì hương vị quen thuộc của người kia mà biết được thân phận người nọ. Người nọ là Thù Nam, hoàng tôn thứ mười một của đương kim thiên tử, cũng là người được sủng ái nhất. Thậm chí còn có lời đồn đại rằng đương kim Thánh thượng cố ý cách thế hệ, trực tiếp đem ngôi vị hoàng đến truyền cho tôn bối Thù Nam. Có điều đây cũng chỉ là đồn đại mà thôi, ai cũng không được phép đoán ý tứ của hoàng thượng, bởi vì Thù Nam tuy mang họ hoàng tộc, nhưng dù sao hắn cũng là… g muốn?Sương không thể nói chính mình hoàn toàn không hiểu, nhưng lại không dám nói mình hoàn toàn hiểu được. Mười năm yêu hận tình thù, lại là như thế nào?“Không.” Tinh tế nam nhi, lại yếu ớt đến không thể nghe thấy. Nhưng mà chính là bình thường đã khó ngăn cản, như thế nào lại bị âm thanh này đánh bại? hai tay Thù Nam ôn nhu nhưng cường thế, bắt buộc nâng má Sương lên “Là ngươi… là người… Sương… Sương…”Tuy rằng thiên hạ dưới tay tóc trắng xóa, da thịt vàng như nến, khô gầy nhìn không ra nửa điểm xinh đẹp vốn có, nhưng Thù Nam vẫn nhận ra người trong lòng.Giống như đối đãi với vật trân bảo, thật cẩn thận mà động chạm vào thiên hạ đơn bạc. Thù Nam tinh tế nỉ non, âm thanh run run, đôi tay cũng run. Cái trán mở ra vạt áo rộng thùng thình, lấy hai má cọ lên khuôn ngực đơn bạc, đã có độ lạnh mà “người” không nên có, tinh tế cảm thụ tiếng tim đập yếu ớt truyền đến, sau đó ngừng không được toàn thân run rẩy dữ dội.

Chương 46