Tác giả:

Grant Sullivan nghĩ mình đã quá tuổi cho những chuyện khốn kiếp này rồi. Anh đang luồn lách ở đây làm cái quái gì kia chứ, khi mà anh tự hứa với lòng là không bao giờ đặt chân vào rừng rậm một lần nữa? Anh có nhiệm vụ giải cứu một quý cô thuộc xã hội đầu to não phẳng, nhưng từ những gì mình thấy trong hai ngày qua, dưới lớp màn bảo vệ của rừng rậm, anh nghĩ có lẽ cô ta không muốn được giải thoát đâu. Cô ta trông như thể đang trải qua khoảng thời gian êm đẹp trong đời mình ấy: Vui cười, đùa cợt và tắm nắng bên hồ. Cô ta thức khuya và uống rượu vang trong sân vườn. Cha cô ta gần như phát điên vì lo con gái mình đang phải chịu sự tra tấn tồi tệ của kẻ bắt cóc. Thay vào đó, cô ta lại thơ thẩn cứ như đang nghỉ hè trên bãi biển Riviera. Chắc chắn là cô ta không bị hành hạ rồi. Cơn giận âm ỉ bùng lên trong Grant, nếu có bất cứ ai bị tra tấn, thì người đó phải là anh mới đúng. Lũ muỗi đốt anh, đắm ruồi nhặng thì châm chích, mồ hôi túa ra nhưng suối, còn chân thì tê cứng vì phải ngồi một chỗ…

Chương 14: Đoạn kết

Cầu Vồng Lúc Nửa ĐêmTác giả: Linda HowardTruyện Ngôn TìnhGrant Sullivan nghĩ mình đã quá tuổi cho những chuyện khốn kiếp này rồi. Anh đang luồn lách ở đây làm cái quái gì kia chứ, khi mà anh tự hứa với lòng là không bao giờ đặt chân vào rừng rậm một lần nữa? Anh có nhiệm vụ giải cứu một quý cô thuộc xã hội đầu to não phẳng, nhưng từ những gì mình thấy trong hai ngày qua, dưới lớp màn bảo vệ của rừng rậm, anh nghĩ có lẽ cô ta không muốn được giải thoát đâu. Cô ta trông như thể đang trải qua khoảng thời gian êm đẹp trong đời mình ấy: Vui cười, đùa cợt và tắm nắng bên hồ. Cô ta thức khuya và uống rượu vang trong sân vườn. Cha cô ta gần như phát điên vì lo con gái mình đang phải chịu sự tra tấn tồi tệ của kẻ bắt cóc. Thay vào đó, cô ta lại thơ thẩn cứ như đang nghỉ hè trên bãi biển Riviera. Chắc chắn là cô ta không bị hành hạ rồi. Cơn giận âm ỉ bùng lên trong Grant, nếu có bất cứ ai bị tra tấn, thì người đó phải là anh mới đúng. Lũ muỗi đốt anh, đắm ruồi nhặng thì châm chích, mồ hôi túa ra nhưng suối, còn chân thì tê cứng vì phải ngồi một chỗ… Grant nằm trên giường với Jane trong vòng tay. Mái tóc đen của cô trải dài trên vai anh, còn anh v**t v* đầu, lưng và cả đường viền tròn trịa của mông cô. “Anh không thể ngủ được khi thiếu em”, Grant thì thầm. “Anh đã quen bị em dùng làm giường rồi.”Jane yên lặng, nhưng anh biết cô chưa ngủ. Họ đều kiệt sức, nhưng quá kích động để ngủ. Khi họ đến Paris, hành trình đến London và New York dường như không quan trọng nữa. Thay vào đó họ đăng ký một phòng khách sạn và chuyện yêu đương thậm trí còn tuyệt hơn trước, cảm giác còn sâu sắc hơn vì khoảng thời gian chia cắt.“Em biết mình sẽ làm gì nếu anh không đến tìm em chứ?”, cô thì thầm, giọng nói chất chứa sự hiu quạnh trong những ngày không có anh.“Em biết là anh sẽ đến mà.”“Em đã hy vọng. Em không chắc chắn được.”“Từ giờ em có thể tin chắc thế”, Grant nói, lăn người và ghim cô bên dưới anh. “Anh yêu em. Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc ở Tennessee. Vì anh thật sự không nghĩ mình có thể sống ở thành phố, không phải bây giờ. Điều đó khiến anh lo lắng.”Jane cong môi mỉm cười. “Cho đến bây giờ anh còn chưa nhận thấy em không nghiện các thành phố lớn sao? Em có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu, miễn là có anh ở bên. Bên cạnh đó, em nghĩ miền quê là một nơi rất tốt cho bọn trẻ lớn lên.”“Chúng ta chưa bàn về chuyện đó, phải không? Anh muốn sinh con, nhưng nếu em muốn đợi một thời gian, anh sẽ chiều em.”Jane v**t v* đường viền môi anh. “Bây giờ hơi trễ để nghĩ đến chuyện đợi rồi. Nếu muốn đợi, lẽ ra anh nên tránh xa em khi ở trong rừng rậm chứ. Cũng như khi ở Mexico. Và cả ơ D.C nữa.”Grant nuốt khan, nhìn chằm chằm vào cô. “Có phải em đang cố nói với anh chuyện anh cũng đang nghĩ đến không?”“Em nghĩ thế. Em vẫn chưa chắc lắm, nhưng tất cả các dấu hiệu đều có rồi. Anh có phiền không?”“Phiền ư? Chúa tôi, không đâu!”Cảm xúc rõ ràng trong giọng Grant làm Jane thấy thật ấm áp, cô nhắm mắt lại, vòng tay ôm chặt anh. Cô không còn sợ bóng tối nữa, vì đã có Grant bên mình rồi.***Hết***

Grant nằm trên giường với Jane trong vòng tay. Mái tóc đen của cô trải dài trên vai anh, còn anh v**t v* đầu, lưng và cả đường viền tròn trịa của mông cô. “Anh không thể ngủ được khi thiếu em”, Grant thì thầm. “Anh đã quen bị em dùng làm giường rồi.”

Jane yên lặng, nhưng anh biết cô chưa ngủ. Họ đều kiệt sức, nhưng quá kích động để ngủ. Khi họ đến Paris, hành trình đến London và New York dường như không quan trọng nữa. Thay vào đó họ đăng ký một phòng khách sạn và chuyện yêu đương thậm trí còn tuyệt hơn trước, cảm giác còn sâu sắc hơn vì khoảng thời gian chia cắt.

“Em biết mình sẽ làm gì nếu anh không đến tìm em chứ?”, cô thì thầm, giọng nói chất chứa sự hiu quạnh trong những ngày không có anh.

“Em biết là anh sẽ đến mà.”

“Em đã hy vọng. Em không chắc chắn được.”

“Từ giờ em có thể tin chắc thế”, Grant nói, lăn người và ghim cô bên dưới anh. “Anh yêu em. Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc ở Tennessee. Vì anh thật sự không nghĩ mình có thể sống ở thành phố, không phải bây giờ. Điều đó khiến anh lo lắng.”

Jane cong môi mỉm cười. “Cho đến bây giờ anh còn chưa nhận thấy em không nghiện các thành phố lớn sao? Em có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu, miễn là có anh ở bên. Bên cạnh đó, em nghĩ miền quê là một nơi rất tốt cho bọn trẻ lớn lên.”

“Chúng ta chưa bàn về chuyện đó, phải không? Anh muốn sinh con, nhưng nếu em muốn đợi một thời gian, anh sẽ chiều em.”

Jane v**t v* đường viền môi anh. “Bây giờ hơi trễ để nghĩ đến chuyện đợi rồi. Nếu muốn đợi, lẽ ra anh nên tránh xa em khi ở trong rừng rậm chứ. Cũng như khi ở Mexico. Và cả ơ D.C nữa.”

Grant nuốt khan, nhìn chằm chằm vào cô. “Có phải em đang cố nói với anh chuyện anh cũng đang nghĩ đến không?”

“Em nghĩ thế. Em vẫn chưa chắc lắm, nhưng tất cả các dấu hiệu đều có rồi. Anh có phiền không?”

“Phiền ư? Chúa tôi, không đâu!”

Cảm xúc rõ ràng trong giọng Grant làm Jane thấy thật ấm áp, cô nhắm mắt lại, vòng tay ôm chặt anh. Cô không còn sợ bóng tối nữa, vì đã có Grant bên mình rồi.

***Hết***

Cầu Vồng Lúc Nửa ĐêmTác giả: Linda HowardTruyện Ngôn TìnhGrant Sullivan nghĩ mình đã quá tuổi cho những chuyện khốn kiếp này rồi. Anh đang luồn lách ở đây làm cái quái gì kia chứ, khi mà anh tự hứa với lòng là không bao giờ đặt chân vào rừng rậm một lần nữa? Anh có nhiệm vụ giải cứu một quý cô thuộc xã hội đầu to não phẳng, nhưng từ những gì mình thấy trong hai ngày qua, dưới lớp màn bảo vệ của rừng rậm, anh nghĩ có lẽ cô ta không muốn được giải thoát đâu. Cô ta trông như thể đang trải qua khoảng thời gian êm đẹp trong đời mình ấy: Vui cười, đùa cợt và tắm nắng bên hồ. Cô ta thức khuya và uống rượu vang trong sân vườn. Cha cô ta gần như phát điên vì lo con gái mình đang phải chịu sự tra tấn tồi tệ của kẻ bắt cóc. Thay vào đó, cô ta lại thơ thẩn cứ như đang nghỉ hè trên bãi biển Riviera. Chắc chắn là cô ta không bị hành hạ rồi. Cơn giận âm ỉ bùng lên trong Grant, nếu có bất cứ ai bị tra tấn, thì người đó phải là anh mới đúng. Lũ muỗi đốt anh, đắm ruồi nhặng thì châm chích, mồ hôi túa ra nhưng suối, còn chân thì tê cứng vì phải ngồi một chỗ… Grant nằm trên giường với Jane trong vòng tay. Mái tóc đen của cô trải dài trên vai anh, còn anh v**t v* đầu, lưng và cả đường viền tròn trịa của mông cô. “Anh không thể ngủ được khi thiếu em”, Grant thì thầm. “Anh đã quen bị em dùng làm giường rồi.”Jane yên lặng, nhưng anh biết cô chưa ngủ. Họ đều kiệt sức, nhưng quá kích động để ngủ. Khi họ đến Paris, hành trình đến London và New York dường như không quan trọng nữa. Thay vào đó họ đăng ký một phòng khách sạn và chuyện yêu đương thậm trí còn tuyệt hơn trước, cảm giác còn sâu sắc hơn vì khoảng thời gian chia cắt.“Em biết mình sẽ làm gì nếu anh không đến tìm em chứ?”, cô thì thầm, giọng nói chất chứa sự hiu quạnh trong những ngày không có anh.“Em biết là anh sẽ đến mà.”“Em đã hy vọng. Em không chắc chắn được.”“Từ giờ em có thể tin chắc thế”, Grant nói, lăn người và ghim cô bên dưới anh. “Anh yêu em. Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc ở Tennessee. Vì anh thật sự không nghĩ mình có thể sống ở thành phố, không phải bây giờ. Điều đó khiến anh lo lắng.”Jane cong môi mỉm cười. “Cho đến bây giờ anh còn chưa nhận thấy em không nghiện các thành phố lớn sao? Em có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu, miễn là có anh ở bên. Bên cạnh đó, em nghĩ miền quê là một nơi rất tốt cho bọn trẻ lớn lên.”“Chúng ta chưa bàn về chuyện đó, phải không? Anh muốn sinh con, nhưng nếu em muốn đợi một thời gian, anh sẽ chiều em.”Jane v**t v* đường viền môi anh. “Bây giờ hơi trễ để nghĩ đến chuyện đợi rồi. Nếu muốn đợi, lẽ ra anh nên tránh xa em khi ở trong rừng rậm chứ. Cũng như khi ở Mexico. Và cả ơ D.C nữa.”Grant nuốt khan, nhìn chằm chằm vào cô. “Có phải em đang cố nói với anh chuyện anh cũng đang nghĩ đến không?”“Em nghĩ thế. Em vẫn chưa chắc lắm, nhưng tất cả các dấu hiệu đều có rồi. Anh có phiền không?”“Phiền ư? Chúa tôi, không đâu!”Cảm xúc rõ ràng trong giọng Grant làm Jane thấy thật ấm áp, cô nhắm mắt lại, vòng tay ôm chặt anh. Cô không còn sợ bóng tối nữa, vì đã có Grant bên mình rồi.***Hết***

Chương 14: Đoạn kết