Tác giả:

Edit: Cherry Beta: Rita Một ngôi nhà hoang tàn vắng vẻ trong thâm sơn cốc. À, không đúng , kỳ thật bên trong vẫn còn có người. ” Bạch Bạch , muội ngồi giữa trời nắng , rốt cuộc muốn làm gì?” Một nữ tử y phục vàng không nề hà hét lớn. Một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời , da thịt trắng nõn , dáng người yểu điệu , giống như tiểu tinh linh trong giữa đồi núi. Nữ hài tử bị gọi là Bạch Bạch quay đầu lại , tươi cười thật đáng yêu để lộ ra hàm răng trắng:” Người ta đang quan sát con kiến , suy nghĩ nếu chân con kiến bị chặt đứt , chắc là dùng cái gì để giúp nó đi tiếp.” Ông trời , cầu một tiếng sét đánh nàng đi ! ” Tô Bạch Bạch , tỷ không để ý tới muội nữa ! Ta nghe lời dì nói , chiếu cố ngươi mười năm , ta phải rời núi !”. Kiều Nhu Nhu tức giận. Năm tám tuổi nàng đến đây , lúc đó Tô Bạch Bạch chỉ có năm tuổi , suốt mười năm , đều ngồi ở trong thâm sơn cốc , ngay cả con người cũng chưa từng gặp qua , mặt ngẩn ngơ xuống , nàng nhất định bị nha đầu kia chọc điên lên mất . Tô Bạch Bạch nheo đôi mắt…

Chương 5: Cởi quần áo trước mỹ nam

Tiểu Bạch Thần YTác giả: Mộc Tâm HànTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cherry Beta: Rita Một ngôi nhà hoang tàn vắng vẻ trong thâm sơn cốc. À, không đúng , kỳ thật bên trong vẫn còn có người. ” Bạch Bạch , muội ngồi giữa trời nắng , rốt cuộc muốn làm gì?” Một nữ tử y phục vàng không nề hà hét lớn. Một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời , da thịt trắng nõn , dáng người yểu điệu , giống như tiểu tinh linh trong giữa đồi núi. Nữ hài tử bị gọi là Bạch Bạch quay đầu lại , tươi cười thật đáng yêu để lộ ra hàm răng trắng:” Người ta đang quan sát con kiến , suy nghĩ nếu chân con kiến bị chặt đứt , chắc là dùng cái gì để giúp nó đi tiếp.” Ông trời , cầu một tiếng sét đánh nàng đi ! ” Tô Bạch Bạch , tỷ không để ý tới muội nữa ! Ta nghe lời dì nói , chiếu cố ngươi mười năm , ta phải rời núi !”. Kiều Nhu Nhu tức giận. Năm tám tuổi nàng đến đây , lúc đó Tô Bạch Bạch chỉ có năm tuổi , suốt mười năm , đều ngồi ở trong thâm sơn cốc , ngay cả con người cũng chưa từng gặp qua , mặt ngẩn ngơ xuống , nàng nhất định bị nha đầu kia chọc điên lên mất . Tô Bạch Bạch nheo đôi mắt… Trong thị trấn vùng lân cận , Tô Bạch Bạch vui sướng nhìn thấy đám người qua lại , có đủ loại vật nhỏ kỳ quái.Nàng đứng ở trước một cửa hàng son , hương thơm ngào ngạt , ngây ngất . Thứ này nàng rất thích nha !Thích thứ gì đó tự nhiên sẽ không buông tay , nàng cao hứng cầm lên một hộp son , quay người bước đi .Chủ quán vốn không thích bẩn , cho nên khi người ăn mày đến gần , cũng có nam tử lạnh lùng ngăn chặn nên hắn không ngăn , chính là , cái tên ăn mày kia như thế nào có thể cầm đồ vật bước đi !” Ê , ngươi không có tiền trả đâu!”Tô Bạch Bạch không để ý tới . Nhưng nàng lại xác thực quả thật nghe được , nguyên nhân rất đơn giản , bởi vì ” Ê ” không phải tên của nàng , cho nên nhất định không phải gọi nàng . Huống hồ …. Tiền là cái gì? Nhu Tỷ Tỷ chưa từng nói qua cho nàng nghe.Thanh Trúc bất mãn trừng mắt nhìn Bạch Bạch rồi liếc mắt một cái.Cái tên ăn mày kia , vì cái gì mà trang chủ lại để ý tới? Thật sự là không hiểu.Tô Bạch Bạch giơ hộp son trên tay , “Tư Đồ , cái này là gì? Thơm quá a , có ăn được không?”Từ Đồ Mặc nhìn thấy vật dụng của nữ nhân , lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen tuyền của Bạch Bạch , quyết định cho Thanh Trúc giải quyết vấn đề :” Thanh Trúc , ngươi tới giải thích.”Thanh Trúc không cam lòng, không muốn mở hộp son ra ” Dùng để bôi mặt.”Đồng thời ngắm khuôn mặt bẩn của Tô Bạch Bạch :” Đồ vật này ngươi không dùng được.”Tô Bạch Bạch không hiểu cái gì cũng gật đầu , trát son lên mặt con lợn.Phấn đắp lên mặt con lợn thành màu đỏ rực.” Lau thôi , thật khó coi . ” Tô Bạch Bạch nghiêm trang kết luận.Thanh Trúc khoé miệng lầm bầm.Đại tỷ à , đó là bôi lên mặt người ta , như thế nào ngươi lại bôi lên mặt lợn.. Đương nhiên là xấu , huống hồ bôi phải đều đều.Tô Bạch Bạch liền ôm con lợn cùng Tư Đồ , Thanh Trúc đi vào quán trọ.Trong phòng.Tư Đồ Mặc chỉ vào thùng nước nóng đang bốc hơi :”Tô Bạch Bạch , nhớ rõ tự mình tắm sạch …”Thế nhưng …Ngay lúc hắn đang nói , Tô Bạch Bạch đã bắt đầu c** q**n áo ! Mà hắn nói xong , trên người nàng chỉ còn lại một cái yếm !“Dừng !” Tư Đồ Mặc vội che mắt :” Tô Bạch Bạch , ngươi không biết nam nữ có khác biệt sao?”Tô Bạch Bạch dừng động tác tay :” Nam nữ khác biệt cái gì? Không phải người nói tôi phải tắm sạch sẽ sao … tất nhiên là phải c** q**n áo…”” Tô Bạch Bạch ! Về sau , trước mặt nam nhân không được tuỳ tiện c** q**n áo !” Tư Đồ Mặc gào thét , đạp cửa xông ra ngoài.Đáng chết , vừa rồi hắn nhìn thấy cái yếm của Bạch Bạch , cơ thể lại phản ứng.Nữ nhân ngu ngốc này ! Quả thực cái gì cũng không biết !

Trong thị trấn vùng lân cận , Tô Bạch Bạch vui sướng nhìn thấy đám người qua lại , có đủ loại vật nhỏ kỳ quái.

Nàng đứng ở trước một cửa hàng son , hương thơm ngào ngạt , ngây ngất . Thứ này nàng rất thích nha !

Thích thứ gì đó tự nhiên sẽ không buông tay , nàng cao hứng cầm lên một hộp son , quay người bước đi .

Chủ quán vốn không thích bẩn , cho nên khi người ăn mày đến gần ,
cũng có nam tử lạnh lùng ngăn chặn nên hắn không ngăn , chính là , cái
tên ăn mày kia như thế nào có thể cầm đồ vật bước đi !

” Ê , ngươi không có tiền trả đâu!”

Tô Bạch Bạch không để ý tới . Nhưng nàng lại xác thực quả thật nghe
được , nguyên nhân rất đơn giản , bởi vì ” Ê ” không phải tên của nàng , cho nên nhất định không phải gọi nàng . Huống hồ …. Tiền là cái gì? Nhu Tỷ Tỷ chưa từng nói qua cho nàng nghe.

Thanh Trúc bất mãn trừng mắt nhìn Bạch Bạch rồi liếc mắt một cái.

Cái tên ăn mày kia , vì cái gì mà trang chủ lại để ý tới? Thật sự là không hiểu.

Tô Bạch Bạch giơ hộp son trên tay , “Tư Đồ , cái này là gì? Thơm quá a , có ăn được không?”

Từ Đồ Mặc nhìn thấy vật dụng của nữ nhân , lại nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn đen tuyền của Bạch Bạch , quyết định cho Thanh Trúc giải quyết vấn
đề :” Thanh Trúc , ngươi tới giải thích.”

Thanh Trúc không cam lòng, không muốn mở hộp son ra ” Dùng để bôi mặt.”

Đồng thời ngắm khuôn mặt bẩn của Tô Bạch Bạch :” Đồ vật này ngươi không dùng được.”

Tô Bạch Bạch không hiểu cái gì cũng gật đầu , trát son lên mặt con lợn.

Phấn đắp lên mặt con lợn thành màu đỏ rực.

” Lau thôi , thật khó coi . ” Tô Bạch Bạch nghiêm trang kết luận.

Thanh Trúc khoé miệng lầm bầm.

Đại tỷ à , đó là bôi lên mặt người ta , như thế nào ngươi lại bôi lên mặt lợn.. Đương nhiên là xấu , huống hồ bôi phải đều đều.

Tô Bạch Bạch liền ôm con lợn cùng Tư Đồ , Thanh Trúc đi vào quán trọ.

Trong phòng.

Tư Đồ Mặc chỉ vào thùng nước nóng đang bốc hơi :”Tô Bạch Bạch , nhớ rõ tự mình tắm sạch …”

Thế nhưng …

Ngay lúc hắn đang nói , Tô Bạch Bạch đã bắt đầu c** q**n áo ! Mà hắn nói xong , trên người nàng chỉ còn lại một cái yếm !

“Dừng !” Tư Đồ Mặc vội che mắt :” Tô Bạch Bạch , ngươi không biết nam nữ có khác biệt sao?”

Tô Bạch Bạch dừng động tác tay :” Nam nữ khác biệt cái gì? Không phải người nói tôi phải tắm sạch sẽ sao … tất nhiên là phải c** q**n áo…”

” Tô Bạch Bạch ! Về sau , trước mặt nam nhân không được tuỳ tiện c** q**n áo !” Tư Đồ Mặc gào thét , đạp cửa xông ra ngoài.

Đáng chết , vừa rồi hắn nhìn thấy cái yếm của Bạch Bạch , cơ thể lại phản ứng.

Nữ nhân ngu ngốc này ! Quả thực cái gì cũng không biết !

Tiểu Bạch Thần YTác giả: Mộc Tâm HànTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cherry Beta: Rita Một ngôi nhà hoang tàn vắng vẻ trong thâm sơn cốc. À, không đúng , kỳ thật bên trong vẫn còn có người. ” Bạch Bạch , muội ngồi giữa trời nắng , rốt cuộc muốn làm gì?” Một nữ tử y phục vàng không nề hà hét lớn. Một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời , da thịt trắng nõn , dáng người yểu điệu , giống như tiểu tinh linh trong giữa đồi núi. Nữ hài tử bị gọi là Bạch Bạch quay đầu lại , tươi cười thật đáng yêu để lộ ra hàm răng trắng:” Người ta đang quan sát con kiến , suy nghĩ nếu chân con kiến bị chặt đứt , chắc là dùng cái gì để giúp nó đi tiếp.” Ông trời , cầu một tiếng sét đánh nàng đi ! ” Tô Bạch Bạch , tỷ không để ý tới muội nữa ! Ta nghe lời dì nói , chiếu cố ngươi mười năm , ta phải rời núi !”. Kiều Nhu Nhu tức giận. Năm tám tuổi nàng đến đây , lúc đó Tô Bạch Bạch chỉ có năm tuổi , suốt mười năm , đều ngồi ở trong thâm sơn cốc , ngay cả con người cũng chưa từng gặp qua , mặt ngẩn ngơ xuống , nàng nhất định bị nha đầu kia chọc điên lên mất . Tô Bạch Bạch nheo đôi mắt… Trong thị trấn vùng lân cận , Tô Bạch Bạch vui sướng nhìn thấy đám người qua lại , có đủ loại vật nhỏ kỳ quái.Nàng đứng ở trước một cửa hàng son , hương thơm ngào ngạt , ngây ngất . Thứ này nàng rất thích nha !Thích thứ gì đó tự nhiên sẽ không buông tay , nàng cao hứng cầm lên một hộp son , quay người bước đi .Chủ quán vốn không thích bẩn , cho nên khi người ăn mày đến gần , cũng có nam tử lạnh lùng ngăn chặn nên hắn không ngăn , chính là , cái tên ăn mày kia như thế nào có thể cầm đồ vật bước đi !” Ê , ngươi không có tiền trả đâu!”Tô Bạch Bạch không để ý tới . Nhưng nàng lại xác thực quả thật nghe được , nguyên nhân rất đơn giản , bởi vì ” Ê ” không phải tên của nàng , cho nên nhất định không phải gọi nàng . Huống hồ …. Tiền là cái gì? Nhu Tỷ Tỷ chưa từng nói qua cho nàng nghe.Thanh Trúc bất mãn trừng mắt nhìn Bạch Bạch rồi liếc mắt một cái.Cái tên ăn mày kia , vì cái gì mà trang chủ lại để ý tới? Thật sự là không hiểu.Tô Bạch Bạch giơ hộp son trên tay , “Tư Đồ , cái này là gì? Thơm quá a , có ăn được không?”Từ Đồ Mặc nhìn thấy vật dụng của nữ nhân , lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen tuyền của Bạch Bạch , quyết định cho Thanh Trúc giải quyết vấn đề :” Thanh Trúc , ngươi tới giải thích.”Thanh Trúc không cam lòng, không muốn mở hộp son ra ” Dùng để bôi mặt.”Đồng thời ngắm khuôn mặt bẩn của Tô Bạch Bạch :” Đồ vật này ngươi không dùng được.”Tô Bạch Bạch không hiểu cái gì cũng gật đầu , trát son lên mặt con lợn.Phấn đắp lên mặt con lợn thành màu đỏ rực.” Lau thôi , thật khó coi . ” Tô Bạch Bạch nghiêm trang kết luận.Thanh Trúc khoé miệng lầm bầm.Đại tỷ à , đó là bôi lên mặt người ta , như thế nào ngươi lại bôi lên mặt lợn.. Đương nhiên là xấu , huống hồ bôi phải đều đều.Tô Bạch Bạch liền ôm con lợn cùng Tư Đồ , Thanh Trúc đi vào quán trọ.Trong phòng.Tư Đồ Mặc chỉ vào thùng nước nóng đang bốc hơi :”Tô Bạch Bạch , nhớ rõ tự mình tắm sạch …”Thế nhưng …Ngay lúc hắn đang nói , Tô Bạch Bạch đã bắt đầu c** q**n áo ! Mà hắn nói xong , trên người nàng chỉ còn lại một cái yếm !“Dừng !” Tư Đồ Mặc vội che mắt :” Tô Bạch Bạch , ngươi không biết nam nữ có khác biệt sao?”Tô Bạch Bạch dừng động tác tay :” Nam nữ khác biệt cái gì? Không phải người nói tôi phải tắm sạch sẽ sao … tất nhiên là phải c** q**n áo…”” Tô Bạch Bạch ! Về sau , trước mặt nam nhân không được tuỳ tiện c** q**n áo !” Tư Đồ Mặc gào thét , đạp cửa xông ra ngoài.Đáng chết , vừa rồi hắn nhìn thấy cái yếm của Bạch Bạch , cơ thể lại phản ứng.Nữ nhân ngu ngốc này ! Quả thực cái gì cũng không biết !

Chương 5: Cởi quần áo trước mỹ nam