Lâm Phong tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy y đang nằm trên đường lớn, xung quanh mang kiến trúc cổ thời nhà Đường. Bên cạnh mọi người bao vây một vòng ăn mặc đồ như quay phim Thiếu tứ vậy.- Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi! – Người này sao tóc lại ngắn như vậy? – Xem y phục y mặc này, sao lại kì dị thế?”Tên khốn nào đem ta đến trường quay thế này? Chắc chắn là Ron rồi!” Lâm Phong thầm nghĩ, trong lòng hết sức bực bội. Thế là xong cơm rồi, từ nay còn đâu hình tượng anh đẹp trai nữa, dám sau này mọi người sẽ gọi y là vua ham ăn kiêm vua ham ngủ mất.- Ngô Trác Hi! Ngươi ở đâu mau thò cổ ra đây cho ta! Lâm Phong hổn hển gọi tên Ron.- Nhìn nhìn cái gì? Không mau đi quay đi à? Lâm Phong rũ rũ bộ quần áo màu xám, chỉnh lại đầu tóc. Đám người xung quanh bị y quát, sợ chết khiếp chạy tản ra bốn phía.Về phần Lâm Phong, y đứng tại chỗ kêu đến nửa ngày trời cũng chẳng thấy Ngô Trác Hi đáp lời, rốt cuộc tức điên lên phải tự chạy đi kiếm.Mà kì quái là sao lại không có người nào trong đoàn làm phim đi tìm y…
Chương 15
[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh HuyếtTác giả: Đê Điệu Chuyển ThânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Phong tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy y đang nằm trên đường lớn, xung quanh mang kiến trúc cổ thời nhà Đường. Bên cạnh mọi người bao vây một vòng ăn mặc đồ như quay phim Thiếu tứ vậy.- Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi! – Người này sao tóc lại ngắn như vậy? – Xem y phục y mặc này, sao lại kì dị thế?”Tên khốn nào đem ta đến trường quay thế này? Chắc chắn là Ron rồi!” Lâm Phong thầm nghĩ, trong lòng hết sức bực bội. Thế là xong cơm rồi, từ nay còn đâu hình tượng anh đẹp trai nữa, dám sau này mọi người sẽ gọi y là vua ham ăn kiêm vua ham ngủ mất.- Ngô Trác Hi! Ngươi ở đâu mau thò cổ ra đây cho ta! Lâm Phong hổn hển gọi tên Ron.- Nhìn nhìn cái gì? Không mau đi quay đi à? Lâm Phong rũ rũ bộ quần áo màu xám, chỉnh lại đầu tóc. Đám người xung quanh bị y quát, sợ chết khiếp chạy tản ra bốn phía.Về phần Lâm Phong, y đứng tại chỗ kêu đến nửa ngày trời cũng chẳng thấy Ngô Trác Hi đáp lời, rốt cuộc tức điên lên phải tự chạy đi kiếm.Mà kì quái là sao lại không có người nào trong đoàn làm phim đi tìm y… “Lãnh Huyết… ngươi không sao chứ” – Khối cầu thịt chậm rãi hỏiLãnh Huyết quay đầu lại, lấy làm kinh hãi: “Vô Tình ngươi sao lại thành ra thế này, đây không phải là loại bình khí ngươi mới chế tạo chứ?“Là ta trang bị để bảo hộ, không tệ chứ?” – Vô Tình mắt sáng rực, vòng vo một hồi, Lãnh Huyết cuối cùng cũng biết thưởng thức“Tang y sư, cô ta sao thế..? – Lâm Phong hỏi“Tang y sư cố tình để chó cắn”Vô Tình lúc này mới chú ý tới Tang y sư đang hôn mê bất tỉnh trên giướng, cổ còn có dấu răng cắn. O_O quả nhiên là bị chó dại cắn.“Vậy có tìm được con chó điên kia”“Ở bên kia” Lãnh Huyết chỉ chỉ dưới giường một con chó đang hấp hối. Con chó hiển nhiên là bị Lãnh Huyết đánh bị thương, thấy Vô Tình nó chỉ dám trừng mắt nhưng thủy chung vẫn không dám lộn xộnVô Tình lúc này mới yên tâm cởi những thứ lộn xộn trên người, cởi cả áo bông và quần bông, cởi cả cái thứ che mặt kia.“Lãnh Huyết ngươi sao có thể đả thương một con chó được cơ chứ” – Lam Nhược Phi bất mãn nóiLam Nhược Phi nói xong còn muốn bước lại ôm con chó bị thương vào lòng, nhưng Vô Tình vội ôm chặt lấy ngăn lại: “Cẩn thận, không nên đụng vào nó”Lam Nhược Phi dùng sức giãy dụa nhưng bị Lãnh Huyết dùng một quyền hôn mê bất tỉnh« Làm tốt lắm » Vô Tình khích lệ Lãnh HuyếtVô Tình tìm được một sợi dây thừng trong phòng, sau đó trói chặt Tang Chỉ Nghiên lên, còn dùng một miếng vải lớn nhét vào miệng Tang Chỉ Nghiên« Vô Tình ngươi làm gì? »« Phòng lúc cô ta lúc tình dậy cắn ngươi » Vô Tình đắc ý nói« Giờ chúng ta đi tìm lỗ y sư » Vô Tình nhìn thẳng Lãnh Huyết nói« Còn Tang cô nương và Lam cô nương?» Lãnh Huyết không giải thích được« Yên tâm đi, các cô ấy không có việc gì… Nhưng mà ngươi canh chừng con chó này nha »« Ừ… »« Lỗ y sư ngươi có ở chỗ hầm hay không? »« Có, ngươi có thật tìm được cách trị con chó điên đó không? »« Ừ… » Vô Tình mỉm cười« Vậy là cả làng được cứu rồi »« Vô Tình cảm tạ ngươi đã cứu ta » Tang Chỉ Nghiên khách khí nóiLam Nhược Phi không giải thích được nghi vấn « Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?»
“Lãnh Huyết… ngươi không sao chứ” – Khối cầu thịt chậm rãi hỏi
Lãnh Huyết quay đầu lại, lấy làm kinh hãi: “Vô Tình ngươi sao lại thành ra thế này, đây không phải là loại bình khí ngươi mới chế tạo chứ?
“Là ta trang bị để bảo hộ, không tệ chứ?” – Vô Tình mắt sáng rực, vòng vo một hồi, Lãnh Huyết cuối cùng cũng biết thưởng thức
“Tang y sư, cô ta sao thế..? – Lâm Phong hỏi
“Tang y sư cố tình để chó cắn”
Vô Tình lúc này mới chú ý tới Tang y sư đang hôn mê bất tỉnh trên giướng, cổ còn có dấu răng cắn. O_O quả nhiên là bị chó dại cắn.
“Vậy có tìm được con chó điên kia”
“Ở bên kia” Lãnh Huyết chỉ chỉ dưới giường một con chó đang hấp hối. Con chó hiển nhiên là bị Lãnh Huyết đánh bị thương, thấy Vô Tình nó chỉ dám trừng mắt nhưng thủy chung vẫn không dám lộn xộn
Vô Tình lúc này mới yên tâm cởi những thứ lộn xộn trên người, cởi cả áo bông và quần bông, cởi cả cái thứ che mặt kia.
“Lãnh Huyết ngươi sao có thể đả thương một con chó được cơ chứ” – Lam Nhược Phi bất mãn nói
Lam Nhược Phi nói xong còn muốn bước lại ôm con chó bị thương vào lòng, nhưng Vô Tình vội ôm chặt lấy ngăn lại: “Cẩn thận, không nên đụng vào nó”
Lam Nhược Phi dùng sức giãy dụa nhưng bị Lãnh Huyết dùng một quyền hôn mê bất tỉnh
« Làm tốt lắm » Vô Tình khích lệ Lãnh Huyết
Vô Tình tìm được một sợi dây thừng trong phòng, sau đó trói chặt Tang Chỉ Nghiên lên, còn dùng một miếng vải lớn nhét vào miệng Tang Chỉ Nghiên
« Vô Tình ngươi làm gì? »
« Phòng lúc cô ta lúc tình dậy cắn ngươi » Vô Tình đắc ý nói
« Giờ chúng ta đi tìm lỗ y sư » Vô Tình nhìn thẳng Lãnh Huyết nói
« Còn Tang cô nương và Lam cô nương?» Lãnh Huyết không giải thích được
« Yên tâm đi, các cô ấy không có việc gì… Nhưng mà ngươi canh chừng con chó này nha »
« Ừ… »
« Lỗ y sư ngươi có ở chỗ hầm hay không? »
« Có, ngươi có thật tìm được cách trị con chó điên đó không? »
« Ừ… » Vô Tình mỉm cười
« Vậy là cả làng được cứu rồi »
« Vô Tình cảm tạ ngươi đã cứu ta » Tang Chỉ Nghiên khách khí nói
Lam Nhược Phi không giải thích được nghi vấn « Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?»
[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh HuyếtTác giả: Đê Điệu Chuyển ThânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLâm Phong tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy y đang nằm trên đường lớn, xung quanh mang kiến trúc cổ thời nhà Đường. Bên cạnh mọi người bao vây một vòng ăn mặc đồ như quay phim Thiếu tứ vậy.- Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi! – Người này sao tóc lại ngắn như vậy? – Xem y phục y mặc này, sao lại kì dị thế?”Tên khốn nào đem ta đến trường quay thế này? Chắc chắn là Ron rồi!” Lâm Phong thầm nghĩ, trong lòng hết sức bực bội. Thế là xong cơm rồi, từ nay còn đâu hình tượng anh đẹp trai nữa, dám sau này mọi người sẽ gọi y là vua ham ăn kiêm vua ham ngủ mất.- Ngô Trác Hi! Ngươi ở đâu mau thò cổ ra đây cho ta! Lâm Phong hổn hển gọi tên Ron.- Nhìn nhìn cái gì? Không mau đi quay đi à? Lâm Phong rũ rũ bộ quần áo màu xám, chỉnh lại đầu tóc. Đám người xung quanh bị y quát, sợ chết khiếp chạy tản ra bốn phía.Về phần Lâm Phong, y đứng tại chỗ kêu đến nửa ngày trời cũng chẳng thấy Ngô Trác Hi đáp lời, rốt cuộc tức điên lên phải tự chạy đi kiếm.Mà kì quái là sao lại không có người nào trong đoàn làm phim đi tìm y… “Lãnh Huyết… ngươi không sao chứ” – Khối cầu thịt chậm rãi hỏiLãnh Huyết quay đầu lại, lấy làm kinh hãi: “Vô Tình ngươi sao lại thành ra thế này, đây không phải là loại bình khí ngươi mới chế tạo chứ?“Là ta trang bị để bảo hộ, không tệ chứ?” – Vô Tình mắt sáng rực, vòng vo một hồi, Lãnh Huyết cuối cùng cũng biết thưởng thức“Tang y sư, cô ta sao thế..? – Lâm Phong hỏi“Tang y sư cố tình để chó cắn”Vô Tình lúc này mới chú ý tới Tang y sư đang hôn mê bất tỉnh trên giướng, cổ còn có dấu răng cắn. O_O quả nhiên là bị chó dại cắn.“Vậy có tìm được con chó điên kia”“Ở bên kia” Lãnh Huyết chỉ chỉ dưới giường một con chó đang hấp hối. Con chó hiển nhiên là bị Lãnh Huyết đánh bị thương, thấy Vô Tình nó chỉ dám trừng mắt nhưng thủy chung vẫn không dám lộn xộnVô Tình lúc này mới yên tâm cởi những thứ lộn xộn trên người, cởi cả áo bông và quần bông, cởi cả cái thứ che mặt kia.“Lãnh Huyết ngươi sao có thể đả thương một con chó được cơ chứ” – Lam Nhược Phi bất mãn nóiLam Nhược Phi nói xong còn muốn bước lại ôm con chó bị thương vào lòng, nhưng Vô Tình vội ôm chặt lấy ngăn lại: “Cẩn thận, không nên đụng vào nó”Lam Nhược Phi dùng sức giãy dụa nhưng bị Lãnh Huyết dùng một quyền hôn mê bất tỉnh« Làm tốt lắm » Vô Tình khích lệ Lãnh HuyếtVô Tình tìm được một sợi dây thừng trong phòng, sau đó trói chặt Tang Chỉ Nghiên lên, còn dùng một miếng vải lớn nhét vào miệng Tang Chỉ Nghiên« Vô Tình ngươi làm gì? »« Phòng lúc cô ta lúc tình dậy cắn ngươi » Vô Tình đắc ý nói« Giờ chúng ta đi tìm lỗ y sư » Vô Tình nhìn thẳng Lãnh Huyết nói« Còn Tang cô nương và Lam cô nương?» Lãnh Huyết không giải thích được« Yên tâm đi, các cô ấy không có việc gì… Nhưng mà ngươi canh chừng con chó này nha »« Ừ… »« Lỗ y sư ngươi có ở chỗ hầm hay không? »« Có, ngươi có thật tìm được cách trị con chó điên đó không? »« Ừ… » Vô Tình mỉm cười« Vậy là cả làng được cứu rồi »« Vô Tình cảm tạ ngươi đã cứu ta » Tang Chỉ Nghiên khách khí nóiLam Nhược Phi không giải thích được nghi vấn « Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?»