“Hoặc là, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ khi cô phát hiện ra, bao năm nay mình luôn được anh che chở. Hoặc là, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ những hiểm nguy không ngờ đến. Cũng có khi, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ giây phút anh xuất hiện trong gương. Cô phát hiện, thực ra, mình luôn nhớ anh.” Mở đầu Rạng sáng một ngày tháng 7 năm 2010. Cuối cùng, cô cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê. Ánh trăng vằng vặc trắng xóa chiếu xuống cửa sổ như những mảnh bạc vụn rắc đầy trên nền đất. Có người lặng lẽ đứng ở góc phòng bệnh, không biết đã bao lâu rồi. Cô vừa khẽ cử động, đối phương lập tức cảm nhận được ngay, bước đến cất tiếng: “Thẩm phu nhân, chị tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ.” Cô có chút mơ hồ, sau đó mới nhớ ra vụ tai nạn xe trước đó, “… Đợi đã”, giọng nói như mắc nghẹn trong cổ họng, cô phải cố gắng lắm mới cất lên lời, “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Chị bị tai nạn xe.” “Tôi hỏi… tôi bị thương ở đâu?” “Não bị chấn động nhẹ”, đối phương bỗng dừng lại, có vẻ do dự, mãi sau mới nói tiếp, “Không có gì đáng ngại lắm!” Tim cô…

Truyện chữ